Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 228




CHƯƠNG 228

Trong lòng Khúc Chấn Sơ lập tức dâng lên cơn khủng hoảng trước giờ chưa từng có, nhanh chóng lan tỏa.

Anh xoay người, đánh mạnh vào cửa.

Cánh cửa vốn đã vô cùng yếu ớt lập tức gãy làm đôi.

Cửa vừa mở ra, Khúc Chấn Sơ nhìn thấy người ở bên trong, trái tim lập tức chết lặng.

Sau đó là cơn đau thấu tim.

Bảo bối của anh.

Người anh đặt trong tim mà cưng chiều.

Khúc Chấn Sơ gần như không thể thở nổi.

Anh nhẹ nhàng đi qua, quỳ xuống trước mặt cô.

Dùng hết tất cả sức lực mới có thể mở miệng.

“Xin lỗi, tôi đến trễ rồi.”

Giọng anh rất nhẹ, giống như là sợ sẽ làm cô hoảng sợ vậy.

An Diệc Diệp ngồi trong góc, cuộn tròn người lại.

Quần áo bị xé rách một vài chỗ, mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm ra cửa.

Con dao cô cầm trong tay vẫn không nhúc nhích.

Tim Khúc Chấn Sơ giống như đang vỡ ra thành từng mảnh, anh cẩn thận vươn tay ra.

“Xin lỗi…”

An Diệc Diệp vừa nghe thấy tiếng động, theo bản năng mà khua khua con dao trong tay!

Cô còn tưởng là Lưu Ngạn vào đến nơi rồi!

“Biến đi!”

Khúc Chấn Sơ sợ cô không cẩn thận làm bản thân bị thương, vội nắm tay, cầm lấy lưỡi dao.

Lưỡi dao sắt bén lún sâu vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra.

Nhưng anh lại giống như không có bất cứ cảm giác nào.

Anh mở hai tay, cẩn thận ôm An Diệc Diệp vào lòng.

“Là tôi.”

“Tôi đến rồi.”

An Diệc Diệp chớp mắt, tầm mắt tập trung vào gương mặt của người đối diện.

“Khúc Chấn Sơ.”

Cô gọi, đột nhiên phát hiện tay anh toàn là máu, hoảng sợ vội quăng dao đi.

“Tôi làm anh bị thương rồi!”

Khúc Chấn Sơ không thèm để ý, cúi đầu hôn trán cô, hôn khô nước mắt của cô.

“Tôi dẫn cô ra ngoài, được không?”

An Diệc Diệp gật đầu, lại đột nhiên sực nhớ ra.

“Lưu Ngạn đâu?”

Mặt Khúc Chấn Sơ trở nên độc ác, trong mắt lóe lên vẻ hung tàn.

“Chưa chết được.”

CHƯƠNG 228

Trong lòng Khúc Chấn Sơ lập tức dâng lên cơn khủng hoảng trước giờ chưa từng có, nhanh chóng lan tỏa.

Anh xoay người, đánh mạnh vào cửa.

Cánh cửa vốn đã vô cùng yếu ớt lập tức gãy làm đôi.

Cửa vừa mở ra, Khúc Chấn Sơ nhìn thấy người ở bên trong, trái tim lập tức chết lặng.

Sau đó là cơn đau thấu tim.

Bảo bối của anh.

Người anh đặt trong tim mà cưng chiều.

Khúc Chấn Sơ gần như không thể thở nổi.

Anh nhẹ nhàng đi qua, quỳ xuống trước mặt cô.

Dùng hết tất cả sức lực mới có thể mở miệng.

“Xin lỗi, tôi đến trễ rồi.”

Giọng anh rất nhẹ, giống như là sợ sẽ làm cô hoảng sợ vậy.

An Diệc Diệp ngồi trong góc, cuộn tròn người lại.

Quần áo bị xé rách một vài chỗ, mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm ra cửa.

Con dao cô cầm trong tay vẫn không nhúc nhích.

Tim Khúc Chấn Sơ giống như đang vỡ ra thành từng mảnh, anh cẩn thận vươn tay ra.

“Xin lỗi…”

An Diệc Diệp vừa nghe thấy tiếng động, theo bản năng mà khua khua con dao trong tay!

Cô còn tưởng là Lưu Ngạn vào đến nơi rồi!

“Biến đi!”

Khúc Chấn Sơ sợ cô không cẩn thận làm bản thân bị thương, vội nắm tay, cầm lấy lưỡi dao.

Lưỡi dao sắt bén lún sâu vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra.

Nhưng anh lại giống như không có bất cứ cảm giác nào.

Anh mở hai tay, cẩn thận ôm An Diệc Diệp vào lòng.

“Là tôi.”

“Tôi đến rồi.”

An Diệc Diệp chớp mắt, tầm mắt tập trung vào gương mặt của người đối diện.

“Khúc Chấn Sơ.”

Cô gọi, đột nhiên phát hiện tay anh toàn là máu, hoảng sợ vội quăng dao đi.

“Tôi làm anh bị thương rồi!”

Khúc Chấn Sơ không thèm để ý, cúi đầu hôn trán cô, hôn khô nước mắt của cô.

“Tôi dẫn cô ra ngoài, được không?”

An Diệc Diệp gật đầu, lại đột nhiên sực nhớ ra.

“Lưu Ngạn đâu?”

Mặt Khúc Chấn Sơ trở nên độc ác, trong mắt lóe lên vẻ hung tàn.

“Chưa chết được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.