CHƯƠNG 224
Lưu Ngạn không ngờ An Diệc Diệp sẽ đột nhiên phản kích, ngã từ trên giường xuống, lăn ra đất.
An Diệc Diệp nghiêng người, lấy con dao gọt trái cây đặt trên bàn, cắt đứt dây thừng trên tay.
Lưu Ngạn khó khăn lắm mới từ dưới đất bò dậy, vừa nhìn thấy An Diệc Diệp, lập tức gầm nhẹ lao lên.
“Cô còn dám ra tay!”
An Diệc Diệp không kịp tháo dây thừng trên tay Dư Nhã Thiểm ra, nhanh chóng đổi hướng, nhắm dao thẳng về phía Lưu Ngạn.
“Anh không được đến đây!”
Lưu Ngạn cười dữ tợn, phun một bãi nước miếng lẫn theo tơ máu xuống đất.
“Tôi vốn định xử lý cô sau, nếu cố gấp gáp như thế, vậy chơi cô trước đi!”
Anh giơ tay bắt An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp sợ hãi nhanh chóng khua khua con dao gọt trái cây trong tay.
“Anh không được đến đây! Nếu không tôi sẽ đâm thật đó!”
“Cô đâm đi! Cô tưởng tôi sợ cô sao?”
Anh đột nhiên nhào đến, hoàn toàn không thèm để ý đến Dư Nhã Thiểm còn đang bị trói trên giường, đạp lên người cô, định bắt An Diệc Diệp.
Dư Nhã Thiểm bị anh đạp vài lần, phát ra tiếng hét chói tai thê thảm.
An Diệc Diệp không rảnh lo quá nhiều chuyện, khua khua con dao găm, rạch ra một vết thương dài trên tay Lưu Ngạn.
“Cô còn dám đâm à!”
Lưu Ngạn gầm lên, nhảy “rầm” xuống giường.
An Diệc Diệp nhanh chóng né sang một bên, giằng co cùng anh, lại bị ép đến góc tường.
Dư Nhã Thiểm ở bên kia còn la lớn.
“Mau cởi trói cho tôi! Nhanh lên! Cô rề rà cái gì đó?”
An Diệc Diệp nhìn cô, không đợi cô đến gần, Lưu Ngạn đã kéo Dư Nhã Thiểm từ trên giường lên.
Hắn bóp cổ Dư Nhã Thiểm.
“Ngoan ngoãn không được lộn xộn, buông con dao xuống, nếu không tôi giết chết cô ta!”
An Diệc Diệp không hề nhúc nhích.
Dư Nhã Thiểm khàn giọng hét ầm lên.
“Cô mau bỏ dao xuống! Cô muốn tôi chết sao?”
An Diệc Diệp liếm đôi môi khô khốc.
Khó khăn lắm cô mới lấy được con dao, tháo được dây thừng, nếu bây giờ buông ra thì bọn họ cũng sẽ chết.
Thấy cô vẫn không chịu nhúc nhích, Lưu Ngạn cười cười.
“Không nghe lời à?”
Anh túm đầu Dư Nhã Thiểm, đập mạnh vào mép giường.
“Bịch”, máu me đầm đìa.
Dư Nhã Thiểm kêu thảm, liên tục khóc lóc xin tha, trong giọng nói còn kèm theo lời mắng An Diệc Diệp.
Lưu Ngạn hoàn toàn ngó lơ, lấy một con dao gấp từ bên hông ra, để lưỡi dao lên mặt cô ta.
CHƯƠNG 224
Lưu Ngạn không ngờ An Diệc Diệp sẽ đột nhiên phản kích, ngã từ trên giường xuống, lăn ra đất.
An Diệc Diệp nghiêng người, lấy con dao gọt trái cây đặt trên bàn, cắt đứt dây thừng trên tay.
Lưu Ngạn khó khăn lắm mới từ dưới đất bò dậy, vừa nhìn thấy An Diệc Diệp, lập tức gầm nhẹ lao lên.
“Cô còn dám ra tay!”
An Diệc Diệp không kịp tháo dây thừng trên tay Dư Nhã Thiểm ra, nhanh chóng đổi hướng, nhắm dao thẳng về phía Lưu Ngạn.
“Anh không được đến đây!”
Lưu Ngạn cười dữ tợn, phun một bãi nước miếng lẫn theo tơ máu xuống đất.
“Tôi vốn định xử lý cô sau, nếu cố gấp gáp như thế, vậy chơi cô trước đi!”
Anh giơ tay bắt An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp sợ hãi nhanh chóng khua khua con dao gọt trái cây trong tay.
“Anh không được đến đây! Nếu không tôi sẽ đâm thật đó!”
“Cô đâm đi! Cô tưởng tôi sợ cô sao?”
Anh đột nhiên nhào đến, hoàn toàn không thèm để ý đến Dư Nhã Thiểm còn đang bị trói trên giường, đạp lên người cô, định bắt An Diệc Diệp.
Dư Nhã Thiểm bị anh đạp vài lần, phát ra tiếng hét chói tai thê thảm.
An Diệc Diệp không rảnh lo quá nhiều chuyện, khua khua con dao găm, rạch ra một vết thương dài trên tay Lưu Ngạn.
“Cô còn dám đâm à!”
Lưu Ngạn gầm lên, nhảy “rầm” xuống giường.
An Diệc Diệp nhanh chóng né sang một bên, giằng co cùng anh, lại bị ép đến góc tường.
Dư Nhã Thiểm ở bên kia còn la lớn.
“Mau cởi trói cho tôi! Nhanh lên! Cô rề rà cái gì đó?”
An Diệc Diệp nhìn cô, không đợi cô đến gần, Lưu Ngạn đã kéo Dư Nhã Thiểm từ trên giường lên.
Hắn bóp cổ Dư Nhã Thiểm.
“Ngoan ngoãn không được lộn xộn, buông con dao xuống, nếu không tôi giết chết cô ta!”
An Diệc Diệp không hề nhúc nhích.
Dư Nhã Thiểm khàn giọng hét ầm lên.
“Cô mau bỏ dao xuống! Cô muốn tôi chết sao?”
An Diệc Diệp liếm đôi môi khô khốc.
Khó khăn lắm cô mới lấy được con dao, tháo được dây thừng, nếu bây giờ buông ra thì bọn họ cũng sẽ chết.
Thấy cô vẫn không chịu nhúc nhích, Lưu Ngạn cười cười.
“Không nghe lời à?”
Anh túm đầu Dư Nhã Thiểm, đập mạnh vào mép giường.
“Bịch”, máu me đầm đìa.
Dư Nhã Thiểm kêu thảm, liên tục khóc lóc xin tha, trong giọng nói còn kèm theo lời mắng An Diệc Diệp.
Lưu Ngạn hoàn toàn ngó lơ, lấy một con dao gấp từ bên hông ra, để lưỡi dao lên mặt cô ta.