CHƯƠNG 215
“Đây là thứ mà anh muốn cho tôi xem sao?”
Anh ôm eo An Diệc Diệp mỉm cười ở một góc độ mà An Diệc Diệp nhìn không thấy.
“Đây là món quà thứ hai mà tôi tặng cho em.”
Vừa nói, anh vừa ôm An Diệc Diệp, xoay người cô lại, tầm nhìn cũng thay đổi.
Cảnh tượng bên hồ nhân tạo đối diện đồng thời đập vào mắt An Diệc Diệp.
Đây là một mảnh phế tích.
Những tòa nhà cũ đã bị phá bỏ vẫn còn đứng đó với những bức tường đổ vỡ.
Nơi này trông chẳng ăn nhập gì với cảnh tượng nhộn nhịp ở trung tâm thành phố.
Vậy mà lúc này đây, trên những tàn tích này đều được treo những bóng đèn màu trắng.
Khu phế tích rộng 4.000 mét vuông như đang nổi trôi giữa dải ngân hà.
Khúc Chấn Sơ nhẹ nhàng ghé vào bên tai cô.
“Đây là món quà thứ hai.”
“Một bảo tàng của riêng em sẽ được xây dựng ở đây trong tương lai.”
An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn đống phế tích trước mặt.
Vô số ánh sáng trắng nhàn nhạt rải rác khắp nơi, tựa như những vì sao.
Cảnh tượng hoang tàn khiến người ta cảm thấy thê lương hơn.
Một vẻ đẹp khó tin.
Cô ngạc nhiên quay đầu nhìn Khúc Chấn Sơ đang đứng đằng sau, không thể tin được những gì anh vừa nói.
Khúc Chấn Sơ nở một nụ cười thản nhiên dưới ánh đèn.
“Nếu em thích pháo hoa, tôi sẽ đưa em đi xem những loại pháo hoa đẹp nhất trên thế giới, nếu em thích đồ cổ, tôi sẽ dựng một bảo tàng cho em.”
An Diệc Diệp cảm thấy trong lòng rối bời.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô rung động đến mức suýt chút nữa là quên cả nói chuyện.
“Tại sao…”
Khúc Chấn Sơ vòng tay ôm eo cô.
Âm thanh trầm ấm của anh vang lên bên tai An Diệc Diệp.
“Tôi không phải là người tốt, tôi đã làm rất nhiều điều tồi tệ để có được vị trí như bây giờ. ”
“Nếu ai đó làm tổn thương tôi, tôi sẽ trả lại gấp ngàn lần. Tôi cứ tưởng trong tim mình chỉ chứa hận thù, không thể chứa thêm bất cứ thứ gì khác…”
Anh dừng một chút rồi tựa đầu vào bên tai An Diệc Diệp.
Con tim của An Diệc Diệp căng thẳng như bị một bàn tay giữ chặt.
“Khúc Chấn Sơ, anh đừng nói nữa…”
Khúc Chấn Sơ vẫn không dừng lại, anh ghé vào tai cô, thì thầm.
“Tôi muốn mang đến cho em tất cả những thứ tốt đẹp.”
An Diệc Diệp hốt hoảng quay đầu.
Ánh sáng chiếu xuống khuôn mặt cô, bóng của Khúc Chấn Sơ được phản chiếu trong đôi mắt long lanh của cô.
Nó khiến anh cảm thấy rằng trong đôi mắt và con tim của người phụ nữ trước mặt có chất chứa bóng hình anh.
Tim anh đập mạnh, anh siết chặt tay trên eo cô rồi từ từ nhích mặt lại gần.
Càng lúc càng gần.
Khi đôi môi gần như dính lấy nhau thì Khúc Chấn Sơ bỗng ngừng lại.
“Tiêu Nhĩ Giai, tôi có thể hôn em không?”
Từ khi nào thì mọi động thái của Khúc Chấn Sơ đều phải nhận được sự đồng ý của người khác?
Anh không nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn cô.
Xem ra chỉ cần An Diệc Diệp nói không một tiếng là anh sẽ buông ra.
Đã bao giờ cô nhìn thấy Khúc Chấn Sơ như vậy đâu?
An Diệc Diệp thầm rung động.
Nhưng cô không phải Tiêu Nhĩ Giai.
Cô muốn nói cho Khúc Chấn Sơ biết.
Cô không phải là vợ của anh, không phải là Khúc phu nhân.
CHƯƠNG 215
“Đây là thứ mà anh muốn cho tôi xem sao?”
Anh ôm eo An Diệc Diệp mỉm cười ở một góc độ mà An Diệc Diệp nhìn không thấy.
“Đây là món quà thứ hai mà tôi tặng cho em.”
Vừa nói, anh vừa ôm An Diệc Diệp, xoay người cô lại, tầm nhìn cũng thay đổi.
Cảnh tượng bên hồ nhân tạo đối diện đồng thời đập vào mắt An Diệc Diệp.
Đây là một mảnh phế tích.
Những tòa nhà cũ đã bị phá bỏ vẫn còn đứng đó với những bức tường đổ vỡ.
Nơi này trông chẳng ăn nhập gì với cảnh tượng nhộn nhịp ở trung tâm thành phố.
Vậy mà lúc này đây, trên những tàn tích này đều được treo những bóng đèn màu trắng.
Khu phế tích rộng 4.000 mét vuông như đang nổi trôi giữa dải ngân hà.
Khúc Chấn Sơ nhẹ nhàng ghé vào bên tai cô.
“Đây là món quà thứ hai.”
“Một bảo tàng của riêng em sẽ được xây dựng ở đây trong tương lai.”
An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn đống phế tích trước mặt.
Vô số ánh sáng trắng nhàn nhạt rải rác khắp nơi, tựa như những vì sao.
Cảnh tượng hoang tàn khiến người ta cảm thấy thê lương hơn.
Một vẻ đẹp khó tin.
Cô ngạc nhiên quay đầu nhìn Khúc Chấn Sơ đang đứng đằng sau, không thể tin được những gì anh vừa nói.
Khúc Chấn Sơ nở một nụ cười thản nhiên dưới ánh đèn.
“Nếu em thích pháo hoa, tôi sẽ đưa em đi xem những loại pháo hoa đẹp nhất trên thế giới, nếu em thích đồ cổ, tôi sẽ dựng một bảo tàng cho em.”
An Diệc Diệp cảm thấy trong lòng rối bời.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô rung động đến mức suýt chút nữa là quên cả nói chuyện.
“Tại sao…”
Khúc Chấn Sơ vòng tay ôm eo cô.
Âm thanh trầm ấm của anh vang lên bên tai An Diệc Diệp.
“Tôi không phải là người tốt, tôi đã làm rất nhiều điều tồi tệ để có được vị trí như bây giờ. ”
“Nếu ai đó làm tổn thương tôi, tôi sẽ trả lại gấp ngàn lần. Tôi cứ tưởng trong tim mình chỉ chứa hận thù, không thể chứa thêm bất cứ thứ gì khác…”
Anh dừng một chút rồi tựa đầu vào bên tai An Diệc Diệp.
Con tim của An Diệc Diệp căng thẳng như bị một bàn tay giữ chặt.
“Khúc Chấn Sơ, anh đừng nói nữa…”
Khúc Chấn Sơ vẫn không dừng lại, anh ghé vào tai cô, thì thầm.
“Tôi muốn mang đến cho em tất cả những thứ tốt đẹp.”
An Diệc Diệp hốt hoảng quay đầu.
Ánh sáng chiếu xuống khuôn mặt cô, bóng của Khúc Chấn Sơ được phản chiếu trong đôi mắt long lanh của cô.
Nó khiến anh cảm thấy rằng trong đôi mắt và con tim của người phụ nữ trước mặt có chất chứa bóng hình anh.
Tim anh đập mạnh, anh siết chặt tay trên eo cô rồi từ từ nhích mặt lại gần.
Càng lúc càng gần.
Khi đôi môi gần như dính lấy nhau thì Khúc Chấn Sơ bỗng ngừng lại.
“Tiêu Nhĩ Giai, tôi có thể hôn em không?”
Từ khi nào thì mọi động thái của Khúc Chấn Sơ đều phải nhận được sự đồng ý của người khác?
Anh không nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn cô.
Xem ra chỉ cần An Diệc Diệp nói không một tiếng là anh sẽ buông ra.
Đã bao giờ cô nhìn thấy Khúc Chấn Sơ như vậy đâu?
An Diệc Diệp thầm rung động.
Nhưng cô không phải Tiêu Nhĩ Giai.
Cô muốn nói cho Khúc Chấn Sơ biết.
Cô không phải là vợ của anh, không phải là Khúc phu nhân.