Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 212




CHƯƠNG 212

“Cô Dư, chuyện mà cô nói, chúng ta sẽ bàn bạc sau nhé.”

Dư Nhã Thiểm hung hăng trừng mắt liếc anh ta một cái.

Nhưng anh ta không quan tâm, chỉ nhìn Khúc Chấn Sơ nói: “Nhân tiện, ba mẹ rất nhớ anh, bảo anh bớt thời gian về nhà một chuyến.”

Nói xong, Khúc Diên Nghị mới xoay người rời đi.

Vừa ra khỏi quán cà phê, nụ cười hòa ái trên mặt anh ta biến mất ngay lập tức.

Khóe miệng rũ xuống, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo và ác độc.

Trong quán cà phê.

Dư Nhã Thiểm bị bắt tại trận, không biết cuộc nói chuyện giữa cô ta và Khúc Diên Nghị đã bị anh nghe được bao nhiêu.

Cô ta tỏ vẻ khiếp sợ và yếu đuối, cẩn thận quan sát Khúc Chấn Sơ đang đứng trước mặt mình.

Còn chưa mở miệng, nước mắt đã trào ra.

Bộ dạng làm như rất đáng thương.

“Anh Chấn Sơ…”

Nhưng sắc mặt của Khúc Chấn Sơ không có gì thay đổi, vẫn là sự lạnh lùng, cứng rắn như tảng đá.

“Là cô đã đưa bản kế hoạch cho Khúc Diên Nghị?”

Dư Nhã Thiểm vừa nghe, lập tức gào khóc.

“Anh Chấn Sơ, em bị anh ta ép buộc!”

Cô ta vừa bật khóc đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Khúc Chấn Sơ khó chịu vì sự ồn ào của cô ta.

Nhưng Dư Nhã Thiểm không hề nhận ra điều đó.

“Anh Chấn Sơ, em thật sự không có cố ý, là Khúc Diên Nghị ép em.”

Cô ta lao tới nắm lấy tay Khúc Chấn Sơ, nước mắt nước mũi giàn giụa.

“Khúc Diên Nghị nói, nếu em không đưa cho anh ta thì sẽ đuổi em đi, em thật sự không còn cách nào khác, em rất sợ.”

“Em không biết rằng kế hoạch quan trọng như vậy, nếu không em sẽ không bao giờ giao nó cho anh ta.”

Cô ta khóc được một lúc thì thấy Khúc Chấn Sơ vẫn không nói gì nên rón rén ngẩng đầu lên.

“Khó khăn lắm em mới tìm thấy anh, anh Chấn Sơ, anh sẽ không đuổi em đi chứ?”

Khúc Chấn Sơ lại càng thêm khó xử.

Anh cúi đầu nhìn Dư Nhã Thiểm đang khóc đến không kiềm chế được.

Người trước mặt chính là “thiên sứ” mà anh đã tìm kiếm suốt 12 năm, anh đã từng hứa rằng tất cả những gì của anh đều sẽ là của cô ta.

Tất cả những nỗ lực của anh đều là vì mang lại cho cô một cuộc sống giàu sang và hạnh phúc.

Dư Nhã Thiểm thấy anh có chút dao động, liền bắt lấy tay anh.

“Anh Chấn Sơ, em biết lỗi rồi, anh hãy tha thứ cho em đi nhé?”

Nhưng sắc mặt của Khúc Chấn Sơ chẳng tốt hơn được chút nào.

“Trước đây anh đã hứa với em là sẽ luôn chăm sóc em. Anh cũng đã hứa với em là sẽ cho em mọi thứ mà em muốn.”

Anh lấy ra một phong thư, đặt ở trước mặt Dư Nhã Thiểm.

CHƯƠNG 212

“Cô Dư, chuyện mà cô nói, chúng ta sẽ bàn bạc sau nhé.”

Dư Nhã Thiểm hung hăng trừng mắt liếc anh ta một cái.

Nhưng anh ta không quan tâm, chỉ nhìn Khúc Chấn Sơ nói: “Nhân tiện, ba mẹ rất nhớ anh, bảo anh bớt thời gian về nhà một chuyến.”

Nói xong, Khúc Diên Nghị mới xoay người rời đi.

Vừa ra khỏi quán cà phê, nụ cười hòa ái trên mặt anh ta biến mất ngay lập tức.

Khóe miệng rũ xuống, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo và ác độc.

Trong quán cà phê.

Dư Nhã Thiểm bị bắt tại trận, không biết cuộc nói chuyện giữa cô ta và Khúc Diên Nghị đã bị anh nghe được bao nhiêu.

Cô ta tỏ vẻ khiếp sợ và yếu đuối, cẩn thận quan sát Khúc Chấn Sơ đang đứng trước mặt mình.

Còn chưa mở miệng, nước mắt đã trào ra.

Bộ dạng làm như rất đáng thương.

“Anh Chấn Sơ…”

Nhưng sắc mặt của Khúc Chấn Sơ không có gì thay đổi, vẫn là sự lạnh lùng, cứng rắn như tảng đá.

“Là cô đã đưa bản kế hoạch cho Khúc Diên Nghị?”

Dư Nhã Thiểm vừa nghe, lập tức gào khóc.

“Anh Chấn Sơ, em bị anh ta ép buộc!”

Cô ta vừa bật khóc đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Khúc Chấn Sơ khó chịu vì sự ồn ào của cô ta.

Nhưng Dư Nhã Thiểm không hề nhận ra điều đó.

“Anh Chấn Sơ, em thật sự không có cố ý, là Khúc Diên Nghị ép em.”

Cô ta lao tới nắm lấy tay Khúc Chấn Sơ, nước mắt nước mũi giàn giụa.

“Khúc Diên Nghị nói, nếu em không đưa cho anh ta thì sẽ đuổi em đi, em thật sự không còn cách nào khác, em rất sợ.”

“Em không biết rằng kế hoạch quan trọng như vậy, nếu không em sẽ không bao giờ giao nó cho anh ta.”

Cô ta khóc được một lúc thì thấy Khúc Chấn Sơ vẫn không nói gì nên rón rén ngẩng đầu lên.

“Khó khăn lắm em mới tìm thấy anh, anh Chấn Sơ, anh sẽ không đuổi em đi chứ?”

Khúc Chấn Sơ lại càng thêm khó xử.

Anh cúi đầu nhìn Dư Nhã Thiểm đang khóc đến không kiềm chế được.

Người trước mặt chính là “thiên sứ” mà anh đã tìm kiếm suốt 12 năm, anh đã từng hứa rằng tất cả những gì của anh đều sẽ là của cô ta.

Tất cả những nỗ lực của anh đều là vì mang lại cho cô một cuộc sống giàu sang và hạnh phúc.

Dư Nhã Thiểm thấy anh có chút dao động, liền bắt lấy tay anh.

“Anh Chấn Sơ, em biết lỗi rồi, anh hãy tha thứ cho em đi nhé?”

Nhưng sắc mặt của Khúc Chấn Sơ chẳng tốt hơn được chút nào.

“Trước đây anh đã hứa với em là sẽ luôn chăm sóc em. Anh cũng đã hứa với em là sẽ cho em mọi thứ mà em muốn.”

Anh lấy ra một phong thư, đặt ở trước mặt Dư Nhã Thiểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.