CHƯƠNG 204
Món canh gà ô hầm kỷ tử suốt sáu tiếng đồng hồ tỏa hương thơm nức mũi, Khúc Chấn Sơ bưng canh vào phòng ngủ, An Diệc Diệp đang đọc sách.
Kỳ thật cô chẳng buồn ngủ chút nào nhưng nếu đòi xuống giường thì đầu bếp sẽ lo lắng cho cô.
An Diệc Diệp không có cách nào, đành phải lấy sách đọc trên giường.
Khi Khúc Chấn Sơ bước vào, gió đang thổi ngoài cửa sổ.
Gió lùa vào qua khe hở không bao giờ khép kín, thổi cho những sợi tóc dài của An Diệc Diệp bay phất phơ.
Khúc Chấn Sơ mềm nhũn trong lòng, bước tới.
“Khi nào thì anh cho tôi đến trường?” An Diệc Diệp thấy anh đi vào liền ngẩng đầu nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ cố chấp đút cho cô từng miếng cơm và uống từng miếng canh.
Anh nhận ra có lẽ mình thích làm chuyện này.
“Em cần nghỉ ngơi.”
An Diệc Diệp lại nhíu mày.
“Anh lại muốn nhốt tôi sao?”
Động tác của Khúc Chấn Sơ dừng lại, và một nếp nhăn xuất hiện ở giữa lông mày của anh ấy.
“Không có chuyện đó đâu.” Anh thấp giọng nói.
An Diệc Diệp lại nói: “Nhưng tôi muốn đi học.”
Khúc Chấn Sơ nhỏ nhẹ.
“Tôi đã xin cho em nghỉ hai ngày rồi, tạm nghỉ ngơi ít ngày rồi hẵng đi học lại.”
“Tôi muốn ở lại ký túc xá của trường.”
“Không được!”
Khúc Chấn Sơ vừa nghe thấy cô nhắc lại chuyện này, lập tức từ chối và đứng lên với vẻ kích động.
An Diệc Diệp cũng không nói nữa.
Khúc Chấn Sơ im lặng một lúc lâu, mới ngồi xuống.
“Uống canh đi đã.”
Anh nghiêm túc thổi nguội chén canh rồi đưa đến bên miệng An Diệc Diệp, như thể đó là chuyện quan trọng hơn bất cứ điều gì.
An Diệc Diệp không hiểu Khúc Chấn Sơ rốt cuộc đang nghĩ gì nữa.
Trong hai ngày liền, ngày nào anh cũng về nhà đúng giờ và đảm nhận công việc đút cho cô ăn.
Mấy ngày nay, An Diệc Diệp không hề phải động tay động chân.
Ngay cả vào buổi trưa, Khúc Chấn Sơ vẫn cố tình trở về từ công ty chỉ để đút cho cô ăn.
Khi nhìn thấy Khúc Chấn Sơ lại mang canh và đồ ăn vào, An Diệc Diệp cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa.
“Kỳ thật anh không cần áy náy đâu, tôi thật sự không sao mà.”
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại nói: “Em cảm thấy tôi đang áy náy sao?”“
An Diệc Diệp nhìn anh.
Qua một đêm, thái độ của anh ta trở nên đảo lộn, chỉ có lý do này mới có thể giải thích được.
Khúc Chấn Sơ mím chặt đôi môi mỏng của mình nhưng không biết nói thế nào.
Sau khi ăn cơm xong, An Diệc Diệp lại nói: “Sau này anh không cần như vậy nữa đâu, tôi không sao mà.”
“Không phải tôi áy náy.” Khúc Chấn Sơ đột nhiên mở miệng.
An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn anh.
Có sự trong sáng và điềm tĩnh trong đôi mắt cô.
Nhưng chính ánh mắt này lại khiến anh nhớ lại những việc anh đã làm với cô trước đây.
Anh đưa tay ra và che mắt cô.
Thậm chí không dám nhìn dù chỉ một lần.
CHƯƠNG 204
Món canh gà ô hầm kỷ tử suốt sáu tiếng đồng hồ tỏa hương thơm nức mũi, Khúc Chấn Sơ bưng canh vào phòng ngủ, An Diệc Diệp đang đọc sách.
Kỳ thật cô chẳng buồn ngủ chút nào nhưng nếu đòi xuống giường thì đầu bếp sẽ lo lắng cho cô.
An Diệc Diệp không có cách nào, đành phải lấy sách đọc trên giường.
Khi Khúc Chấn Sơ bước vào, gió đang thổi ngoài cửa sổ.
Gió lùa vào qua khe hở không bao giờ khép kín, thổi cho những sợi tóc dài của An Diệc Diệp bay phất phơ.
Khúc Chấn Sơ mềm nhũn trong lòng, bước tới.
“Khi nào thì anh cho tôi đến trường?” An Diệc Diệp thấy anh đi vào liền ngẩng đầu nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ cố chấp đút cho cô từng miếng cơm và uống từng miếng canh.
Anh nhận ra có lẽ mình thích làm chuyện này.
“Em cần nghỉ ngơi.”
An Diệc Diệp lại nhíu mày.
“Anh lại muốn nhốt tôi sao?”
Động tác của Khúc Chấn Sơ dừng lại, và một nếp nhăn xuất hiện ở giữa lông mày của anh ấy.
“Không có chuyện đó đâu.” Anh thấp giọng nói.
An Diệc Diệp lại nói: “Nhưng tôi muốn đi học.”
Khúc Chấn Sơ nhỏ nhẹ.
“Tôi đã xin cho em nghỉ hai ngày rồi, tạm nghỉ ngơi ít ngày rồi hẵng đi học lại.”
“Tôi muốn ở lại ký túc xá của trường.”
“Không được!”
Khúc Chấn Sơ vừa nghe thấy cô nhắc lại chuyện này, lập tức từ chối và đứng lên với vẻ kích động.
An Diệc Diệp cũng không nói nữa.
Khúc Chấn Sơ im lặng một lúc lâu, mới ngồi xuống.
“Uống canh đi đã.”
Anh nghiêm túc thổi nguội chén canh rồi đưa đến bên miệng An Diệc Diệp, như thể đó là chuyện quan trọng hơn bất cứ điều gì.
An Diệc Diệp không hiểu Khúc Chấn Sơ rốt cuộc đang nghĩ gì nữa.
Trong hai ngày liền, ngày nào anh cũng về nhà đúng giờ và đảm nhận công việc đút cho cô ăn.
Mấy ngày nay, An Diệc Diệp không hề phải động tay động chân.
Ngay cả vào buổi trưa, Khúc Chấn Sơ vẫn cố tình trở về từ công ty chỉ để đút cho cô ăn.
Khi nhìn thấy Khúc Chấn Sơ lại mang canh và đồ ăn vào, An Diệc Diệp cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa.
“Kỳ thật anh không cần áy náy đâu, tôi thật sự không sao mà.”
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại nói: “Em cảm thấy tôi đang áy náy sao?”“
An Diệc Diệp nhìn anh.
Qua một đêm, thái độ của anh ta trở nên đảo lộn, chỉ có lý do này mới có thể giải thích được.
Khúc Chấn Sơ mím chặt đôi môi mỏng của mình nhưng không biết nói thế nào.
Sau khi ăn cơm xong, An Diệc Diệp lại nói: “Sau này anh không cần như vậy nữa đâu, tôi không sao mà.”
“Không phải tôi áy náy.” Khúc Chấn Sơ đột nhiên mở miệng.
An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn anh.
Có sự trong sáng và điềm tĩnh trong đôi mắt cô.
Nhưng chính ánh mắt này lại khiến anh nhớ lại những việc anh đã làm với cô trước đây.
Anh đưa tay ra và che mắt cô.
Thậm chí không dám nhìn dù chỉ một lần.