CHƯƠNG 197
Người phụ nữ này đã lừa dối anh.
Nhưng trong đầu anh lại tràn đầy hình bóng của cô.
Vệ sĩ đứng ở cửa nhìn Khúc Chấn Sơ, anh đã đứng ở đây 20 phút rồi.
“Cậu chủ, cậu muốn mở cửa không?”
“Không.”
Khúc Chấn Sơ nhanh chóng từ chối.
Anh nhìn cửa căn phòng, rồi dùng toàn bộ ý chí mới miễn cưỡng dời mắt đi.
Dù quay về phòng ngủ rồi cũng không thể nào chợp mắt được.
Giọng nói của An Diệc Diệp không ngừng vang vọng bên tai.
Ngay cả quản gia cũng nói không phải do cô làm.
Nhưng chỉ có mình cô là ra vào thư phòng, rồi cầm tài liệu đưa cho Khúc Diên Nghị.
Sự thật bày ra ngay trước mắt như vậy, cô bảo anh phải tin thế nào đây?
Khúc Chấn Sơ buồn bực đứng dậy, đi tới thư phòng.
Anh chợt nhớ tới lời nói lúc trước của An Diệc Diệp.
Thứ cô cầm là giả?
Cái gì giả?
Chẳng lẽ…
Khúc Chấn Sơ rùng mình, vội lục khắp bàn.
Đấu thầu lần này rất quan trọng, Chiết Lam từng đi tham khảo không ít kế hoạch của các nhà quản lý khác.
Nhưng vì dự trù và thiết kế không hoàn chỉnh, nên bị Khúc Chấn Sơ bác bỏ.
Anh vốn ném nó ở trên bàn, nhưng giờ lại biến mất.
Anh lại tìm khắp bàn lần nữa, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng đâu cả.
Trong lòng Khúc Chấn Sơ bỗng dâng lên nỗi sợ hãi.
Trong đầu anh lại nhớ tới lời giải thích của An Diệc Diệp.
Anh siết chặt nắm đấm, thậm chí không dám nghĩ nhiều, mà sải bước đi thẳng ra ngoài.
Cốc cốc cốc!
Đêm khuya, cửa phòng quản gia bỗng bị gõ cửa.
Quản gia vẫn đang lo lắng về chuyện của An Diệc Diệp nên vẫn chưa ngủ, ông vội mở cửa ra thì thấy Khúc Chấn Sơ đang đứng ở cửa.
Mặt anh hiện lên nỗi sợ hãi chưa bao giờ có.
“Ông có sai người quét dọn thư phòng không?”
Quản gia sửng sốt.
Khúc Chấn Sơ lại quát: “Ông có động vào bản kế hoạch trên bàn không?”
Quản gia hoàn toàn chết lặng, vội lắc đầu nói.
“Không thưa cậu chủ, cậu từng căn dặn, không có sự cho phép của cậu thì không ai được bước vào thư phòng.”
Khúc Chấn Sơ ngẩn người, như bị sét đánh.
“Không phải cô ấy lấy… thứ cô ấy lấy là giả…”
“Là giả…”
CHƯƠNG 197
Người phụ nữ này đã lừa dối anh.
Nhưng trong đầu anh lại tràn đầy hình bóng của cô.
Vệ sĩ đứng ở cửa nhìn Khúc Chấn Sơ, anh đã đứng ở đây 20 phút rồi.
“Cậu chủ, cậu muốn mở cửa không?”
“Không.”
Khúc Chấn Sơ nhanh chóng từ chối.
Anh nhìn cửa căn phòng, rồi dùng toàn bộ ý chí mới miễn cưỡng dời mắt đi.
Dù quay về phòng ngủ rồi cũng không thể nào chợp mắt được.
Giọng nói của An Diệc Diệp không ngừng vang vọng bên tai.
Ngay cả quản gia cũng nói không phải do cô làm.
Nhưng chỉ có mình cô là ra vào thư phòng, rồi cầm tài liệu đưa cho Khúc Diên Nghị.
Sự thật bày ra ngay trước mắt như vậy, cô bảo anh phải tin thế nào đây?
Khúc Chấn Sơ buồn bực đứng dậy, đi tới thư phòng.
Anh chợt nhớ tới lời nói lúc trước của An Diệc Diệp.
Thứ cô cầm là giả?
Cái gì giả?
Chẳng lẽ…
Khúc Chấn Sơ rùng mình, vội lục khắp bàn.
Đấu thầu lần này rất quan trọng, Chiết Lam từng đi tham khảo không ít kế hoạch của các nhà quản lý khác.
Nhưng vì dự trù và thiết kế không hoàn chỉnh, nên bị Khúc Chấn Sơ bác bỏ.
Anh vốn ném nó ở trên bàn, nhưng giờ lại biến mất.
Anh lại tìm khắp bàn lần nữa, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng đâu cả.
Trong lòng Khúc Chấn Sơ bỗng dâng lên nỗi sợ hãi.
Trong đầu anh lại nhớ tới lời giải thích của An Diệc Diệp.
Anh siết chặt nắm đấm, thậm chí không dám nghĩ nhiều, mà sải bước đi thẳng ra ngoài.
Cốc cốc cốc!
Đêm khuya, cửa phòng quản gia bỗng bị gõ cửa.
Quản gia vẫn đang lo lắng về chuyện của An Diệc Diệp nên vẫn chưa ngủ, ông vội mở cửa ra thì thấy Khúc Chấn Sơ đang đứng ở cửa.
Mặt anh hiện lên nỗi sợ hãi chưa bao giờ có.
“Ông có sai người quét dọn thư phòng không?”
Quản gia sửng sốt.
Khúc Chấn Sơ lại quát: “Ông có động vào bản kế hoạch trên bàn không?”
Quản gia hoàn toàn chết lặng, vội lắc đầu nói.
“Không thưa cậu chủ, cậu từng căn dặn, không có sự cho phép của cậu thì không ai được bước vào thư phòng.”
Khúc Chấn Sơ ngẩn người, như bị sét đánh.
“Không phải cô ấy lấy… thứ cô ấy lấy là giả…”
“Là giả…”