CHƯƠNG 196
Dư Nhã Thiểm nhún vai, cười nói: “Tôi chỉ đưa chiếc hộp cho anh ta thôi, tôi còn cố ý dặn dò anh ta không được mở ra nữa đó.”
“Chỉ là tôi không ngờ, cô lại dám giở trò, đưa phần tài liệu giả để chơi lại chúng tôi.”
An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn cô ta.
Tài liệu cô đưa Khúc Diên Nghị là giả, sao cuối cùng lại thành thật rồi?
Dư Nhã Thiểm cúi đầu nhìn sắc mặt cô, đắc ý nói: “Có phải cô rất ngạc nhiên hay không?”
“Kì lạ thật nhỉ, rõ ràng là đưa cho Khúc Diên Nghị bản giả, sao anh ta lại biết rõ nội dung bản kế hoạch như vậy chứ?”
An Diệc Diệp ngơ ra, đột nhiên có một hình ảnh xuất hiện trong đầu.
Ngày đấu thầu hôm đó Khúc Chấn Sơ vẫn luôn ở công ty, Dư Nhã Thiểm đến lấy tài liệu cho anh!
“Là cô? Cô đã lấy bản kế hoạch thật!”
Dư Nhã Thiểm ngạo nghễ nhìn cô, không hề phủ nhận.
“Vậy thì có sao chứ? Bây giờ người đang bị nhốt ở đây không phải cô sao?”
“An Diệc Diệp, tôi đã cảnh cáo cô từ đầu rồi, đừng chọc giận tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!”
An Diệc Diệp lắc đầu, lòng rối loạn như tơ vò.
“Tại sao? Khúc Chấn Sơ đối xử với cô tốt như vậy, sao cô còn phải làm thế?”
“Anh ấy còn… còn đợi cô mười hai năm…”
Chờ đợi trong suốt mười hai năm, nghị lực phải lớn đến chừng nào mới có thể kiên trì được chứ.
Tại sao Dư Nhã Thiểm lại đối xử như vậy với Khúc Chấn Sơ?
Dư Nhã Thiểm nghe thấy những lời này thì bật cười.
“Mười hai năm? Cô thật sự cảm thấy người anh ấy đang đợi là tôi sao?”
An Diệc Diệp khó hiểu nhìn cô ta, cô ta nhếch miệng, lên tiếng mắng chửi.
“Đúng là đồ ngu ngốc! Người như cô cả đời cũng chỉ hợp sống ở nơi như vậy thôi.”
Rồi cô ta quay người đi ra ngoài.
“Vậy cũng tốt, sau này vị trí Khúc phu nhân sẽ là của tôi rồi.”
Cánh cửa lại bị đóng lại một lần nữa, An Diệc Diệp ngồi ngơ ngác tại chỗ.
Lời nói ban nãy của Dư Nhã Thiểm là có ý gì?
Cô ta không phải người mà Khúc Chấn Sơ đang đợi?
Vậy sao cô ta lại có thể đến bên Khúc Chấn Sơ?
Bây giờ cô ta có thể tùy tiện dâng bản kế hoạch ra ngoài, về sau cô ta còn sẽ làm ra điều gì khác nữa đây?
Khúc Chấn Sơ bị cô ta lừa rồi sao?
An Diệc Diệp suy nghĩ kĩ lại, từ nhỏ Dư Nhã Thiểm đã ở cô nhi viện, chưa từng rời khỏi đó, sao có thể biết Khúc Chấn Sơ được?
Cô lắc lắc đầu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Trong đầu cô là một mớ hỗn độn, rối như tơ vò.
Nhưng An Diệc Diệp lại không tìm ra đâu mới là lối vào.
Sắc trời dần tối xuống.
Nhưng trong căn phòng tối đen lại chẳng phân biệt được ban ngày hay ban đêm.
An Diệc Diệp chẳng hề buồn ngủ, thần kinh cô luôn cực kỳ căng thẳng, cả người đã bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi.
Cô vùi đầu vào gối, bả vai khẽ run lên, phát ra tiếng khóc khe khẽ.
Ngoài cửa.
Khúc Chấn Sơ không biết tại sao mình lại tới đây.
CHƯƠNG 196
Dư Nhã Thiểm nhún vai, cười nói: “Tôi chỉ đưa chiếc hộp cho anh ta thôi, tôi còn cố ý dặn dò anh ta không được mở ra nữa đó.”
“Chỉ là tôi không ngờ, cô lại dám giở trò, đưa phần tài liệu giả để chơi lại chúng tôi.”
An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn cô ta.
Tài liệu cô đưa Khúc Diên Nghị là giả, sao cuối cùng lại thành thật rồi?
Dư Nhã Thiểm cúi đầu nhìn sắc mặt cô, đắc ý nói: “Có phải cô rất ngạc nhiên hay không?”
“Kì lạ thật nhỉ, rõ ràng là đưa cho Khúc Diên Nghị bản giả, sao anh ta lại biết rõ nội dung bản kế hoạch như vậy chứ?”
An Diệc Diệp ngơ ra, đột nhiên có một hình ảnh xuất hiện trong đầu.
Ngày đấu thầu hôm đó Khúc Chấn Sơ vẫn luôn ở công ty, Dư Nhã Thiểm đến lấy tài liệu cho anh!
“Là cô? Cô đã lấy bản kế hoạch thật!”
Dư Nhã Thiểm ngạo nghễ nhìn cô, không hề phủ nhận.
“Vậy thì có sao chứ? Bây giờ người đang bị nhốt ở đây không phải cô sao?”
“An Diệc Diệp, tôi đã cảnh cáo cô từ đầu rồi, đừng chọc giận tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!”
An Diệc Diệp lắc đầu, lòng rối loạn như tơ vò.
“Tại sao? Khúc Chấn Sơ đối xử với cô tốt như vậy, sao cô còn phải làm thế?”
“Anh ấy còn… còn đợi cô mười hai năm…”
Chờ đợi trong suốt mười hai năm, nghị lực phải lớn đến chừng nào mới có thể kiên trì được chứ.
Tại sao Dư Nhã Thiểm lại đối xử như vậy với Khúc Chấn Sơ?
Dư Nhã Thiểm nghe thấy những lời này thì bật cười.
“Mười hai năm? Cô thật sự cảm thấy người anh ấy đang đợi là tôi sao?”
An Diệc Diệp khó hiểu nhìn cô ta, cô ta nhếch miệng, lên tiếng mắng chửi.
“Đúng là đồ ngu ngốc! Người như cô cả đời cũng chỉ hợp sống ở nơi như vậy thôi.”
Rồi cô ta quay người đi ra ngoài.
“Vậy cũng tốt, sau này vị trí Khúc phu nhân sẽ là của tôi rồi.”
Cánh cửa lại bị đóng lại một lần nữa, An Diệc Diệp ngồi ngơ ngác tại chỗ.
Lời nói ban nãy của Dư Nhã Thiểm là có ý gì?
Cô ta không phải người mà Khúc Chấn Sơ đang đợi?
Vậy sao cô ta lại có thể đến bên Khúc Chấn Sơ?
Bây giờ cô ta có thể tùy tiện dâng bản kế hoạch ra ngoài, về sau cô ta còn sẽ làm ra điều gì khác nữa đây?
Khúc Chấn Sơ bị cô ta lừa rồi sao?
An Diệc Diệp suy nghĩ kĩ lại, từ nhỏ Dư Nhã Thiểm đã ở cô nhi viện, chưa từng rời khỏi đó, sao có thể biết Khúc Chấn Sơ được?
Cô lắc lắc đầu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Trong đầu cô là một mớ hỗn độn, rối như tơ vò.
Nhưng An Diệc Diệp lại không tìm ra đâu mới là lối vào.
Sắc trời dần tối xuống.
Nhưng trong căn phòng tối đen lại chẳng phân biệt được ban ngày hay ban đêm.
An Diệc Diệp chẳng hề buồn ngủ, thần kinh cô luôn cực kỳ căng thẳng, cả người đã bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi.
Cô vùi đầu vào gối, bả vai khẽ run lên, phát ra tiếng khóc khe khẽ.
Ngoài cửa.
Khúc Chấn Sơ không biết tại sao mình lại tới đây.