Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 193




CHƯƠNG 193

“Không thể nào…”

“Bản tôi lấy là bản bỏ đi không dùng đến nữa, sao có thể giống được?”

Chẳng lẽ là cô lấy nhầm rồi sao?

Cái bản mà cô tưởng là bỏ đi mới là thật sao?

An Diệc Diệp trắng bệch mặt, cô lắc đầu.

“Tôi thật sự không…”

Khúc Chấn Sơ lạnh lùng nhìn cô.

“Tôi đã cho cô cơ hội.”

“Nhưng cô lại lừa tôi hết lần này đến lần khác.”

Anh lùi lại một bước, như là chỉ cần cách xa một chút thì trái tim của anh sẽ không đau đớn đến vậy nữa.

“Vào đây!”

Anh hét lên một tiếng, mấy người vệ sĩ bên ngoài lập tức đi vào.

Khúc Chấn Sơ dời tầm mắt, cố ý không nhìn An Diệc Diệp nữa.

“Nhốt cô ta lại!”

An Diệc Diệp ngơ ra.

“Phòng tối?”

“Không được! Anh không thể nhốt tôi!”

Ngày đầu tiên cô đến đây đã bị nhốt trong căn phòng nhỏ tối tăm đó.

Cô tuyệt đối không muốn vào đó thêm lần nào nữa!

“Khúc Chấn Sơ! Tôi thật sự không lấy, tôi không muốn! Anh không thể nhốt tôi lại!”

Khúc Chấn Sơ quay người lại, quay lưng về phía cô nhắm mắt lại.

“Tôi không thích người không nghe lời.”

Mấy tên vệ sĩ lập tức tiến lên, trói An Diệc Diệp lại rồi đưa ra ngoài.

“Khúc Chấn Sơ!”

An Diệc Diệp hét lên một tiếng.

Khúc Chấn Sơ không quay đầu lại, cho đến khi cô bị đưa đi khỏi.

Anh giơ tay lên đập mạnh xuống bàn.

“Tại sao lại lừa tôi…”

Anh thấp giọng gầm lên, như một con dã thũ bị nhốt đang giãy giụa.

Anh cúi đầu xuống, lại nhìn thấy một vài mẩu ảnh bị cắt vụn trong thùng rác.

Hai tay An Diệc Diệp ôm lấy đầu gối, dựa vào góc tường.

Xung quanh tối mịt, không có lấy một tia sáng.

Cô cúi đầu, nhắm chặt hai mắt.

Tại sao?

Rõ ràng cô đưa cho Khúc Diên Nghị bản kế hoạch giả, tại sao đến cuối cùng lại là thật?

Tại sao Khúc Chấn Sơ không chịu tin cô?

Chẳng lẽ thật sự do cô bất cẩn lấy nhầm sao?

An Diệc Diệp hơi hé mắt ra, căn phòng này quá tối tăm, cô không thể nhìn thấy gì cả.

CHƯƠNG 193

“Không thể nào…”

“Bản tôi lấy là bản bỏ đi không dùng đến nữa, sao có thể giống được?”

Chẳng lẽ là cô lấy nhầm rồi sao?

Cái bản mà cô tưởng là bỏ đi mới là thật sao?

An Diệc Diệp trắng bệch mặt, cô lắc đầu.

“Tôi thật sự không…”

Khúc Chấn Sơ lạnh lùng nhìn cô.

“Tôi đã cho cô cơ hội.”

“Nhưng cô lại lừa tôi hết lần này đến lần khác.”

Anh lùi lại một bước, như là chỉ cần cách xa một chút thì trái tim của anh sẽ không đau đớn đến vậy nữa.

“Vào đây!”

Anh hét lên một tiếng, mấy người vệ sĩ bên ngoài lập tức đi vào.

Khúc Chấn Sơ dời tầm mắt, cố ý không nhìn An Diệc Diệp nữa.

“Nhốt cô ta lại!”

An Diệc Diệp ngơ ra.

“Phòng tối?”

“Không được! Anh không thể nhốt tôi!”

Ngày đầu tiên cô đến đây đã bị nhốt trong căn phòng nhỏ tối tăm đó.

Cô tuyệt đối không muốn vào đó thêm lần nào nữa!

“Khúc Chấn Sơ! Tôi thật sự không lấy, tôi không muốn! Anh không thể nhốt tôi lại!”

Khúc Chấn Sơ quay người lại, quay lưng về phía cô nhắm mắt lại.

“Tôi không thích người không nghe lời.”

Mấy tên vệ sĩ lập tức tiến lên, trói An Diệc Diệp lại rồi đưa ra ngoài.

“Khúc Chấn Sơ!”

An Diệc Diệp hét lên một tiếng.

Khúc Chấn Sơ không quay đầu lại, cho đến khi cô bị đưa đi khỏi.

Anh giơ tay lên đập mạnh xuống bàn.

“Tại sao lại lừa tôi…”

Anh thấp giọng gầm lên, như một con dã thũ bị nhốt đang giãy giụa.

Anh cúi đầu xuống, lại nhìn thấy một vài mẩu ảnh bị cắt vụn trong thùng rác.

Hai tay An Diệc Diệp ôm lấy đầu gối, dựa vào góc tường.

Xung quanh tối mịt, không có lấy một tia sáng.

Cô cúi đầu, nhắm chặt hai mắt.

Tại sao?

Rõ ràng cô đưa cho Khúc Diên Nghị bản kế hoạch giả, tại sao đến cuối cùng lại là thật?

Tại sao Khúc Chấn Sơ không chịu tin cô?

Chẳng lẽ thật sự do cô bất cẩn lấy nhầm sao?

An Diệc Diệp hơi hé mắt ra, căn phòng này quá tối tăm, cô không thể nhìn thấy gì cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.