CHƯƠNG 187
Anh cười khẩy, híp mắt lại, ánh mắt lạnh giá.
“Vậy tại sao cậu ta lại cầm tay cô?”
“Chúng tôi chỉ đang nói chuyện mà thôi.”
An Diệc Diệp giãy giụa, muốn hất tay anh ra.
Khúc Chấn Sơ sao có thể để mặc cô làm vậy, anh giữ cô lại, thậm chí còn kéo mạnh một cái.
Cô đứng không vững, suýt chút nữa thì ngã xuống cầu thang.
Khúc Chấn Sơ biến sắc, vội đưa tay ra ôm An Diệc Diệp vào lòng.
“Chết tiệt.”
Anh mắng một tiếng, đột nhiên nhìn thấy chiếc chặn giấy được để trên hành lang.
“Cô thế mà lại vứt đồ tôi tặng cô ở hành lang sao?”
An Diệc Diệp quay đầu nhìn theo tầm mắt của anh.
Trước đó cô bảo quản gia để chiếc chặn giấy được mang về trên tủ ở hành lang để trang trí.
Ánh đèn chiếu vào sẽ rất đẹp.
Nhưng lời mà Khúc Chấn Sơ nói trước đó lại xuất hiện trong đầu cô.
Tôi có từng tặng quà cho cô chưa?
Vậy đây chính là món quà đầu tiên.
Khúc Chấn Sơ siết chặt tay cô.
“Cô lại ném nó ở ngoài hành lang ư?”
Đây là lần đầu tiên anh thành tâm thành ý tặng quà người ta.
Không ngờ lại bị cô vứt bừa như thế?
Chẳng lẽ trái tim người phụ nữ này làm bằng sắt đá sao?
Anh giận dữ, trán nổi gân xanh, cho dù có là Dư Nhã Thiểm thì nhận được quà của anh cũng phải nũng nịu mà nói cảm ơn.
Còn người phụ nữ này thì sao?
Không làm nũng cũng thôi đi!
Lại còn ném nó đi như chiếc giẻ rách!
Không ngờ!
An Diệc Diệp nhíu mày, ra sức giãy giụa, muốn đẩy anh ra.
Nhưng chút sức lực này chẳng đáng là gì đối với Khúc Chấn Sơ.
Anh khẽ siết chặt tay An Diệc Diệp.
“Tôi chỉ bảo quản gia tìm một chỗ để để thôi.” Cô giải thích.
Không ngờ, không nói còn đỡ, vừa nói, Khúc Chấn Sơ lại phát hỏa!
“Tìm một chỗ để để?”
Anh cười lạnh lùng.
“Cô còn chẳng muốn chạm tay vào nó nữa nhỉ?”
An Diệc Diệp quay mặt đi, tránh ánh mắt của anh.
Cô đã nhìn thấy anh rời đi cùng Dư Nhã Thiểm, sao cô còn có thể giữ chiếc chặn giấy ở bên mình nữa?
Nhắc nhở bản thân hy vọng hão huyền sao?
Khúc Chấn Sơ đã đợi Dư Nhã Thiểm mười hai năm rồi!
Đã bao nhiêu năm tháng rồi vậy mà anh vẫn luôn nghĩ về Dư Nhã Thiểm?
CHƯƠNG 187
Anh cười khẩy, híp mắt lại, ánh mắt lạnh giá.
“Vậy tại sao cậu ta lại cầm tay cô?”
“Chúng tôi chỉ đang nói chuyện mà thôi.”
An Diệc Diệp giãy giụa, muốn hất tay anh ra.
Khúc Chấn Sơ sao có thể để mặc cô làm vậy, anh giữ cô lại, thậm chí còn kéo mạnh một cái.
Cô đứng không vững, suýt chút nữa thì ngã xuống cầu thang.
Khúc Chấn Sơ biến sắc, vội đưa tay ra ôm An Diệc Diệp vào lòng.
“Chết tiệt.”
Anh mắng một tiếng, đột nhiên nhìn thấy chiếc chặn giấy được để trên hành lang.
“Cô thế mà lại vứt đồ tôi tặng cô ở hành lang sao?”
An Diệc Diệp quay đầu nhìn theo tầm mắt của anh.
Trước đó cô bảo quản gia để chiếc chặn giấy được mang về trên tủ ở hành lang để trang trí.
Ánh đèn chiếu vào sẽ rất đẹp.
Nhưng lời mà Khúc Chấn Sơ nói trước đó lại xuất hiện trong đầu cô.
Tôi có từng tặng quà cho cô chưa?
Vậy đây chính là món quà đầu tiên.
Khúc Chấn Sơ siết chặt tay cô.
“Cô lại ném nó ở ngoài hành lang ư?”
Đây là lần đầu tiên anh thành tâm thành ý tặng quà người ta.
Không ngờ lại bị cô vứt bừa như thế?
Chẳng lẽ trái tim người phụ nữ này làm bằng sắt đá sao?
Anh giận dữ, trán nổi gân xanh, cho dù có là Dư Nhã Thiểm thì nhận được quà của anh cũng phải nũng nịu mà nói cảm ơn.
Còn người phụ nữ này thì sao?
Không làm nũng cũng thôi đi!
Lại còn ném nó đi như chiếc giẻ rách!
Không ngờ!
An Diệc Diệp nhíu mày, ra sức giãy giụa, muốn đẩy anh ra.
Nhưng chút sức lực này chẳng đáng là gì đối với Khúc Chấn Sơ.
Anh khẽ siết chặt tay An Diệc Diệp.
“Tôi chỉ bảo quản gia tìm một chỗ để để thôi.” Cô giải thích.
Không ngờ, không nói còn đỡ, vừa nói, Khúc Chấn Sơ lại phát hỏa!
“Tìm một chỗ để để?”
Anh cười lạnh lùng.
“Cô còn chẳng muốn chạm tay vào nó nữa nhỉ?”
An Diệc Diệp quay mặt đi, tránh ánh mắt của anh.
Cô đã nhìn thấy anh rời đi cùng Dư Nhã Thiểm, sao cô còn có thể giữ chiếc chặn giấy ở bên mình nữa?
Nhắc nhở bản thân hy vọng hão huyền sao?
Khúc Chấn Sơ đã đợi Dư Nhã Thiểm mười hai năm rồi!
Đã bao nhiêu năm tháng rồi vậy mà anh vẫn luôn nghĩ về Dư Nhã Thiểm?