CHƯƠNG 172
An Diệc Diệp hít sâu, vươn tay đặt lên lớp thủy tinh, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa câu nói lúc nãy của Khúc Chấn Sơ.
“Anh giục tôi nhanh ăn cơm là vì muốn đuổi kịp thời gian cho tôi xem cái này sao?”
Chẳng trách lúc trước cô ngồi trong khu ngồi nghỉ một tiếng, anh lại tức giận đến thế.
Chẳng trách vừa nãy tuy anh không nói, nhưng vẫn giục cô ăn cơm.
Pháo hoa ánh vào ánh mắt của An Diệc Diệp, giống như sao trời rơi xuống.
Thủy tinh trong suốt phản xạ lại khuôn mặt của cô, rơi vào trong mắt Khúc Chấn Sơ.
An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn biển sao trời đêm và pháo hoa.
Khúc Chấn Sơ lại cúi đầu, nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu của An Diệc Diệp.
Anh vươn tay, từ phía sau ôm lấy vòng eo An Diệc Diệp.
“Tôi muốn nói cho cô, cho dù cô muốn xem pháo hoa thì cũng chỉ có thể xem cùng tôi.”
Cũng chỉ có anh mới có thể nói ra lời nói ngang ngược không chút lý lẽ này.
“Tôi muốn sau này mỗi khi cô nhìn thấy pháo hoa, chỉ có thể nghĩ đến tôi.”
Cho dù biết người phụ nữ trước mặt không phải người anh muốn tìm, cho dù biết trước kia cô cũng không phải người tốt lành gì.
Nhưng đến chính anh cũng không thể khống chế được suy nghĩ muốn chiếm lấy toàn bộ cô.
Giống như pháo hoa này, anh muốn sau này khi An Diệc Diệp nhìn thấy pháo hoa chỉ có thể nghĩ đến Khúc Chấn Sơ anh.
Hơi thở ấm áp theo âm thanh trầm thấp phả vào vành tai cô, điên cuồng trêu chọc thần kinh An Diệc Diệp.
“Anh đang nhắc đến anh Ấn Cầm sao? Tôi đã nói với anh rồi, đó là…”
“Như vậy cũng không được.”
Anh ngang ngược mà từ chối.
“Cho dù là không cẩn thận nhìn thấy thì cũng không được.”
Lòng An Diệc Diệp khẽ run lên, nhịn không được siết chặt quần áo anh.
“Vì sao?”
Khúc Chấn Sơ nhìn cô thật sâu, há miệng thở dốc, lại không thể nói ra câu nói kia.
Anh cắn chặt răng nói: “Bởi vì tôi là Khúc Chấn Sơ.”
Nói xong, anh xoay mặt An Diệc Diệp lại, giống như là đang trốn tránh câu hỏi này.
Khúc Chấn Sơ nghiêng đầu, đứng phía sau hôm cô, ngậm lấy cánh môi cô.
Nụ hôn này dịu dàng đến khó tin.
Vô cùng cẩn thận, giống như đang thử, lại giống như đang cố gắng kìm nén bản thân, lo lắng sẽ làm cô sợ hãi bỏ chạy.
Đây là lần đầu tiên.
Bên ngoài cửa sổ, pháo hoa nổ tung, lộng lẫy không gì sánh được.
Trong mắt An Diệc Diệp là hình ảnh pháo hoa.
Mà trong mắt Khúc Chấn Sơ lại là cô.
Trong lúc anh không hề hay biết, ngay cả trong lòng cũng đều là cô.
Tuy là anh không muốn thừa nhận.
CHƯƠNG 172
An Diệc Diệp hít sâu, vươn tay đặt lên lớp thủy tinh, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa câu nói lúc nãy của Khúc Chấn Sơ.
“Anh giục tôi nhanh ăn cơm là vì muốn đuổi kịp thời gian cho tôi xem cái này sao?”
Chẳng trách lúc trước cô ngồi trong khu ngồi nghỉ một tiếng, anh lại tức giận đến thế.
Chẳng trách vừa nãy tuy anh không nói, nhưng vẫn giục cô ăn cơm.
Pháo hoa ánh vào ánh mắt của An Diệc Diệp, giống như sao trời rơi xuống.
Thủy tinh trong suốt phản xạ lại khuôn mặt của cô, rơi vào trong mắt Khúc Chấn Sơ.
An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn biển sao trời đêm và pháo hoa.
Khúc Chấn Sơ lại cúi đầu, nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu của An Diệc Diệp.
Anh vươn tay, từ phía sau ôm lấy vòng eo An Diệc Diệp.
“Tôi muốn nói cho cô, cho dù cô muốn xem pháo hoa thì cũng chỉ có thể xem cùng tôi.”
Cũng chỉ có anh mới có thể nói ra lời nói ngang ngược không chút lý lẽ này.
“Tôi muốn sau này mỗi khi cô nhìn thấy pháo hoa, chỉ có thể nghĩ đến tôi.”
Cho dù biết người phụ nữ trước mặt không phải người anh muốn tìm, cho dù biết trước kia cô cũng không phải người tốt lành gì.
Nhưng đến chính anh cũng không thể khống chế được suy nghĩ muốn chiếm lấy toàn bộ cô.
Giống như pháo hoa này, anh muốn sau này khi An Diệc Diệp nhìn thấy pháo hoa chỉ có thể nghĩ đến Khúc Chấn Sơ anh.
Hơi thở ấm áp theo âm thanh trầm thấp phả vào vành tai cô, điên cuồng trêu chọc thần kinh An Diệc Diệp.
“Anh đang nhắc đến anh Ấn Cầm sao? Tôi đã nói với anh rồi, đó là…”
“Như vậy cũng không được.”
Anh ngang ngược mà từ chối.
“Cho dù là không cẩn thận nhìn thấy thì cũng không được.”
Lòng An Diệc Diệp khẽ run lên, nhịn không được siết chặt quần áo anh.
“Vì sao?”
Khúc Chấn Sơ nhìn cô thật sâu, há miệng thở dốc, lại không thể nói ra câu nói kia.
Anh cắn chặt răng nói: “Bởi vì tôi là Khúc Chấn Sơ.”
Nói xong, anh xoay mặt An Diệc Diệp lại, giống như là đang trốn tránh câu hỏi này.
Khúc Chấn Sơ nghiêng đầu, đứng phía sau hôm cô, ngậm lấy cánh môi cô.
Nụ hôn này dịu dàng đến khó tin.
Vô cùng cẩn thận, giống như đang thử, lại giống như đang cố gắng kìm nén bản thân, lo lắng sẽ làm cô sợ hãi bỏ chạy.
Đây là lần đầu tiên.
Bên ngoài cửa sổ, pháo hoa nổ tung, lộng lẫy không gì sánh được.
Trong mắt An Diệc Diệp là hình ảnh pháo hoa.
Mà trong mắt Khúc Chấn Sơ lại là cô.
Trong lúc anh không hề hay biết, ngay cả trong lòng cũng đều là cô.
Tuy là anh không muốn thừa nhận.