Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 171




CHƯƠNG 171

“Chén canh này tương đương với tiền học phí một tuần của cô.”

An Diệc Diệp hoảng sợ trợn to mắt, tiền học phí một năm của cô lên đến mười con số, một tuần chính là…

Cô sửng sốt, cúi đầu ăn thêm.

Khúc Chấn Sơ thấy cô như thế, trong lòng vừa kỳ lạ vừa buồn cười.

Tuy rằng món canh này rất đắt, nhưng mà nếu so với những món ăn khác trên bàn thì cũng không tính là đắt.

Giống như món gan ngỗng mà An Diệc Diệp chỉ mới ăn một miếng khi nãy có giá đắt gấp hai món canh này.

Nhưng anh cũng không tính nhắc nhở cô.

Hơn nữa, rõ ràng dựa vào tiền tài của nhà họ Tiêu, con số này cũng chỉ là số tiền ít ỏi mà thôi.

Sao cô lại kinh ngạc như thế?

Không đợi An Diệc Diệp ăn xong, Khúc Chấn Sơ đột nhiên đứng lên.

“Đứng dậy.”

An Diệc Diệp ngẩng đầu.

“Phải về sao?”

Cô luôn cảm thấy có lẽ lát nữa Khúc Chấn Sơ còn bận việc gì đó.

Đứng dậy vừa định đi ra ngoài, Khúc Chấn Sơ đột nhiên giữ chặt cô.

“Cô đi đâu?”

“Đi về.”

Anh kéo An Diệc Diệp đi đến trước cửa sổ sát đất, dùng ngón tay thon dài gõ gõ lên trên thủy tinh.

“Đừng lộn xộn, nhìn chỗ này.”

An Diệc Diệp khó hiểu mà nhìn chằm chằm chỗ đó.

Khúc Chấn Sơ nói với giọng điệu có hơi khó chịu.

“Vốn dĩ thời gian đã tính chuẩn, ai bảo cô rề rà ở công ty mất một tiếng.”

Anh oán giận, An Diệc Diệp vừa định quay đầu giải thích với anh.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vang như tiếng huýt gió.

Có hơi quen tai.

An Diệc Diệp vội vàng nhìn về phía Khúc Chấn Sơ vừa chỉ.

Chỉ nghe một tiếng “Đùng” thật lớn”

Một chùm pháo hoa lập tức nổ tung trên bầu trời.

Pháo hoa to lớn gần như muốn bao trùm cả không trung, gần đến mức chỉ cần giơ tay là có thể với tới.

An Diệc Diệp mở to mắt.

Cô chưa bao giờ nhìn qua pháo hoa chấn động như thế.

Vì sao trên bầu trời lập tức bị cướp hết ánh sáng, chờ đến khi pháo hoa từ từ rơi xuống, lại hòa làm một cùng với biển sao.

Chùm pháo hoa này chưa rơi xuống, chùm pháo hoa thứ hai lại nở rộ!

Còn rực rỡ hơn chùm lúc nãy!

CHƯƠNG 171

“Chén canh này tương đương với tiền học phí một tuần của cô.”

An Diệc Diệp hoảng sợ trợn to mắt, tiền học phí một năm của cô lên đến mười con số, một tuần chính là…

Cô sửng sốt, cúi đầu ăn thêm.

Khúc Chấn Sơ thấy cô như thế, trong lòng vừa kỳ lạ vừa buồn cười.

Tuy rằng món canh này rất đắt, nhưng mà nếu so với những món ăn khác trên bàn thì cũng không tính là đắt.

Giống như món gan ngỗng mà An Diệc Diệp chỉ mới ăn một miếng khi nãy có giá đắt gấp hai món canh này.

Nhưng anh cũng không tính nhắc nhở cô.

Hơn nữa, rõ ràng dựa vào tiền tài của nhà họ Tiêu, con số này cũng chỉ là số tiền ít ỏi mà thôi.

Sao cô lại kinh ngạc như thế?

Không đợi An Diệc Diệp ăn xong, Khúc Chấn Sơ đột nhiên đứng lên.

“Đứng dậy.”

An Diệc Diệp ngẩng đầu.

“Phải về sao?”

Cô luôn cảm thấy có lẽ lát nữa Khúc Chấn Sơ còn bận việc gì đó.

Đứng dậy vừa định đi ra ngoài, Khúc Chấn Sơ đột nhiên giữ chặt cô.

“Cô đi đâu?”

“Đi về.”

Anh kéo An Diệc Diệp đi đến trước cửa sổ sát đất, dùng ngón tay thon dài gõ gõ lên trên thủy tinh.

“Đừng lộn xộn, nhìn chỗ này.”

An Diệc Diệp khó hiểu mà nhìn chằm chằm chỗ đó.

Khúc Chấn Sơ nói với giọng điệu có hơi khó chịu.

“Vốn dĩ thời gian đã tính chuẩn, ai bảo cô rề rà ở công ty mất một tiếng.”

Anh oán giận, An Diệc Diệp vừa định quay đầu giải thích với anh.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vang như tiếng huýt gió.

Có hơi quen tai.

An Diệc Diệp vội vàng nhìn về phía Khúc Chấn Sơ vừa chỉ.

Chỉ nghe một tiếng “Đùng” thật lớn”

Một chùm pháo hoa lập tức nổ tung trên bầu trời.

Pháo hoa to lớn gần như muốn bao trùm cả không trung, gần đến mức chỉ cần giơ tay là có thể với tới.

An Diệc Diệp mở to mắt.

Cô chưa bao giờ nhìn qua pháo hoa chấn động như thế.

Vì sao trên bầu trời lập tức bị cướp hết ánh sáng, chờ đến khi pháo hoa từ từ rơi xuống, lại hòa làm một cùng với biển sao.

Chùm pháo hoa này chưa rơi xuống, chùm pháo hoa thứ hai lại nở rộ!

Còn rực rỡ hơn chùm lúc nãy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.