CHƯƠNG 167
Vừa mới quay đầu đã thấy Khúc Chấn Sơ đang cởi áo.
Đã cởi xong áo khoác, ném cà vạt lên bàn, cổ áo sơ mi cũng đã bung ra, lộ ra vùng ngực màu bánh mật.
Anh lấy một bộ vest mới tinh trong tủ quần áo ra thay, đưa áo khoác khi nãy cho An Diệc Diệp.
“Cầm lấy.”
An Diệc Diệp nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
Khúc Chấn Sơ xụ mặt, còn tưởng là cô muốn đổi ý.
“Ngày mai là xong đưa lại cho tôi.”
An Diệc Diệp ngẩn ngơ, không ngờ anh lại thật sự quăng áo đến.
Thấy cô có chút do dự, mặt Khúc Chấn Sơ trở nên hung dữ.
“Cô định đổi ý sao?”
An Diệc Diệp vội vàng lắc đầu.
“Không phải.”
Cô ôm áo khoác vào lòng, hiếu kỳ hỏi: “Anh tìm tôi đến đây làm gì?”
Khúc Chấn Sơ không trả lời, nhanh chóng thay quần áo xong, dùng điện thoại nội bộ gọi Chiết Lam vào.
“Cậu đi xử lý chuyện bên trung tâm thương mại, tối nay gửi kết quả đến cho tôi.”
Chiết Lam gật đầu, lại thấy Khúc Chấn Sơ làm như muốn đi về sớm, lập tức hoảng sợ.
Anh kinh ngạc nhìn đồng hồ, tổng giám đốc Khúc mỗi ngày không tăng ca đến bảy giờ nhất quyết không chịu nghỉ, hôm nay bị làm sao thế?
Không chỉ không tăng ca, còn tan ca sớm nữa sao?
“Tổng giám đốc Khúc, nếu phía đối tác hỏi lịch trình của anh, tôi phải trả lời như thế nào?”
“Đi ăn cơm.”
Khúc Chấn Sơ trả lời ngắn gọn, vừa định đi ra ngoài, lại xoay người, kéo An Diệc Diệp đi ra.
Chiết Lam đứng tại chỗ nhìn bóng dáng của bọn họ, cảm thán.
“Đúng là đàn ông kết hôn rồi sẽ khác hoàn toàn.”
Vừa nói xong đã có người gọi điện thoại đến.
Quản lý sảnh nói, Dư Nhã Thiểm muốn gặp tổng giám đốc Khúc.
Chiết Lam nói: “Cô ấy không liên lạc được sao?”
“Cô Dư nói không gọi điện thoại được.”
“Ồ.”
Chiết Lam gật đầu nói: “Nói cho cô ta hiện tại tổng giám đốc Khúc đang rất bận, bận đến mức không có thời gian nghe điện thoại, bảo cô ta đừng làm phiền.”
Hiện tại tổng giám đốc Khúc thật sự rất bận, bận chơi với vợ.
Bầu trời thu lại tia ánh chiều cuối cùng vào lại túi, sắc trời dần dần tối sầm lại.
An Diệc Diệp ngồi trong xe, trong tay còn cầm áo vest mà Khúc Chấn Sơ mới đưa cho cô khi nãy.
Thật ra trên áo này hoàn toàn không có bất cứ dấu vết gì, hoàn toàn không phát hiện được chỗ nào cần phải là.
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại cứ làm ra vẻ nếu cô dám buông xuống thì sẽ trở mặt với cô ngay lập tức, làm cô không thể không ôm khư khư như báu vật.
Xe từ từ dừng lại ở trước nhà hàng Talia của trung tâm thành phố.
CHƯƠNG 167
Vừa mới quay đầu đã thấy Khúc Chấn Sơ đang cởi áo.
Đã cởi xong áo khoác, ném cà vạt lên bàn, cổ áo sơ mi cũng đã bung ra, lộ ra vùng ngực màu bánh mật.
Anh lấy một bộ vest mới tinh trong tủ quần áo ra thay, đưa áo khoác khi nãy cho An Diệc Diệp.
“Cầm lấy.”
An Diệc Diệp nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
Khúc Chấn Sơ xụ mặt, còn tưởng là cô muốn đổi ý.
“Ngày mai là xong đưa lại cho tôi.”
An Diệc Diệp ngẩn ngơ, không ngờ anh lại thật sự quăng áo đến.
Thấy cô có chút do dự, mặt Khúc Chấn Sơ trở nên hung dữ.
“Cô định đổi ý sao?”
An Diệc Diệp vội vàng lắc đầu.
“Không phải.”
Cô ôm áo khoác vào lòng, hiếu kỳ hỏi: “Anh tìm tôi đến đây làm gì?”
Khúc Chấn Sơ không trả lời, nhanh chóng thay quần áo xong, dùng điện thoại nội bộ gọi Chiết Lam vào.
“Cậu đi xử lý chuyện bên trung tâm thương mại, tối nay gửi kết quả đến cho tôi.”
Chiết Lam gật đầu, lại thấy Khúc Chấn Sơ làm như muốn đi về sớm, lập tức hoảng sợ.
Anh kinh ngạc nhìn đồng hồ, tổng giám đốc Khúc mỗi ngày không tăng ca đến bảy giờ nhất quyết không chịu nghỉ, hôm nay bị làm sao thế?
Không chỉ không tăng ca, còn tan ca sớm nữa sao?
“Tổng giám đốc Khúc, nếu phía đối tác hỏi lịch trình của anh, tôi phải trả lời như thế nào?”
“Đi ăn cơm.”
Khúc Chấn Sơ trả lời ngắn gọn, vừa định đi ra ngoài, lại xoay người, kéo An Diệc Diệp đi ra.
Chiết Lam đứng tại chỗ nhìn bóng dáng của bọn họ, cảm thán.
“Đúng là đàn ông kết hôn rồi sẽ khác hoàn toàn.”
Vừa nói xong đã có người gọi điện thoại đến.
Quản lý sảnh nói, Dư Nhã Thiểm muốn gặp tổng giám đốc Khúc.
Chiết Lam nói: “Cô ấy không liên lạc được sao?”
“Cô Dư nói không gọi điện thoại được.”
“Ồ.”
Chiết Lam gật đầu nói: “Nói cho cô ta hiện tại tổng giám đốc Khúc đang rất bận, bận đến mức không có thời gian nghe điện thoại, bảo cô ta đừng làm phiền.”
Hiện tại tổng giám đốc Khúc thật sự rất bận, bận chơi với vợ.
Bầu trời thu lại tia ánh chiều cuối cùng vào lại túi, sắc trời dần dần tối sầm lại.
An Diệc Diệp ngồi trong xe, trong tay còn cầm áo vest mà Khúc Chấn Sơ mới đưa cho cô khi nãy.
Thật ra trên áo này hoàn toàn không có bất cứ dấu vết gì, hoàn toàn không phát hiện được chỗ nào cần phải là.
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại cứ làm ra vẻ nếu cô dám buông xuống thì sẽ trở mặt với cô ngay lập tức, làm cô không thể không ôm khư khư như báu vật.
Xe từ từ dừng lại ở trước nhà hàng Talia của trung tâm thành phố.