CHƯƠNG 166
Người đàn ông này có bàn tay vô cùng to rộng, hơn nữa ấm áp, có thể bao bọc lấy toàn bộ bàn tay của cô.
Cô lập tức có hơi mấy tự nhiên.
“Anh Khúc, anh có thể buông tôi ra.”
Khúc Chấn Sơ phớt lờ lời cô, kéo cô ra khỏi thang máy.
Thư ký chờ ở bên ngoài vội chạy đến.
“Tổng giám đốc Khúc, lúc nãy tiếp tân có thông báo…”
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ vô cùng lạnh lùng, đột nhiên lớn tiếng nói.
“Lễ tân báo có người đến tìm tôi, vì sao cô lại tự ý chặn tin tức lại?”
Thư ký nhìn thoáng qua An Diệc Diệp đang đứng bên cạnh Khúc Chấn Sơ, lập tức đoán được là chuyện gì.
Không ngờ “hàng giả” lần này lại là hàng thật…
Tiêu đời…
“Tổng giám đốc Khúc, tôi thật sự…”
“Được rồi, cô có thể đi rồi.”
Khúc Chấn Sơ ngắt lời cô.
Mặt thư ký trắng bệch, “Ý của anh là…”
Khúc Chấn Sơ gọi điện thoại nội bộ cho Chiết Lam, lạnh lùng nói: “Chiết Lam, ngày mai tuyển một thư ký mới, tôi không muốn một nhân viên đến cả người cũng không thể nhận diện được.”
Thư ký sợ đến mức phát run, vội vàng nắm tay Khúc Chấn Sơ.
“Tổng giám đốc Khúc, anh cho tôi thêm một cơ hội nữa đi.”
Khúc Chấn Sơ không kiên nhẫn nhíu mày, ánh mắt nhìn thoáng qua chỗ cô đang túm áo của anh.
“Buông tay, cô làm nhăn tay áo của tôi.”
“Tổng giám đốc Khúc, tôi thật sự sai rồi, tôi không thể mất việc được.”
Khúc Chấn Sơ không dao động, đẩy tay cô ra.
“Mỗi một người phạm sai lầm đều sẽ nói như thế.”
An Diệc Diệp thấy thư ký khóc nước mắt nước mũi tèm lem, giơ tay kéo Khúc Chấn Sơ.
“Thôi bỏ đi.”
Khúc Chấn Sơ quay đầu nhìn cô: “Cô ta làm cô phải đợi ở dưới một tiếng đồng hồ.”
“Tôi không sao.”
Khúc Chấn Sơ nhíu chặt đôi mày rậm.
An Diệc Diệp thấy anh cúi đầu, còn tưởng anh đang khó chịu vì quần áo bị nhăn.
Tiếp tục nói: “Tôi sẽ là lại áo cho anh.”
Lúc này sắc mặt Khúc Chấn Sơ mới tốt hơn một chút.
“Điều cô ta đến công ty con.”
Nói xong, kéo An Diệc Diệp đi vào trong.
Trong văn phòng to lớn vô cùng trống trải, chỉ có một cái bàn làm việc rất to đặt trước khung cửa sổ, xuyên qua cửa sổ sát đất, nhìn thấy toàn cảnh thành phố.
An Diệc Diệp nhìn quanh, đang định nói chuyện.
CHƯƠNG 166
Người đàn ông này có bàn tay vô cùng to rộng, hơn nữa ấm áp, có thể bao bọc lấy toàn bộ bàn tay của cô.
Cô lập tức có hơi mấy tự nhiên.
“Anh Khúc, anh có thể buông tôi ra.”
Khúc Chấn Sơ phớt lờ lời cô, kéo cô ra khỏi thang máy.
Thư ký chờ ở bên ngoài vội chạy đến.
“Tổng giám đốc Khúc, lúc nãy tiếp tân có thông báo…”
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ vô cùng lạnh lùng, đột nhiên lớn tiếng nói.
“Lễ tân báo có người đến tìm tôi, vì sao cô lại tự ý chặn tin tức lại?”
Thư ký nhìn thoáng qua An Diệc Diệp đang đứng bên cạnh Khúc Chấn Sơ, lập tức đoán được là chuyện gì.
Không ngờ “hàng giả” lần này lại là hàng thật…
Tiêu đời…
“Tổng giám đốc Khúc, tôi thật sự…”
“Được rồi, cô có thể đi rồi.”
Khúc Chấn Sơ ngắt lời cô.
Mặt thư ký trắng bệch, “Ý của anh là…”
Khúc Chấn Sơ gọi điện thoại nội bộ cho Chiết Lam, lạnh lùng nói: “Chiết Lam, ngày mai tuyển một thư ký mới, tôi không muốn một nhân viên đến cả người cũng không thể nhận diện được.”
Thư ký sợ đến mức phát run, vội vàng nắm tay Khúc Chấn Sơ.
“Tổng giám đốc Khúc, anh cho tôi thêm một cơ hội nữa đi.”
Khúc Chấn Sơ không kiên nhẫn nhíu mày, ánh mắt nhìn thoáng qua chỗ cô đang túm áo của anh.
“Buông tay, cô làm nhăn tay áo của tôi.”
“Tổng giám đốc Khúc, tôi thật sự sai rồi, tôi không thể mất việc được.”
Khúc Chấn Sơ không dao động, đẩy tay cô ra.
“Mỗi một người phạm sai lầm đều sẽ nói như thế.”
An Diệc Diệp thấy thư ký khóc nước mắt nước mũi tèm lem, giơ tay kéo Khúc Chấn Sơ.
“Thôi bỏ đi.”
Khúc Chấn Sơ quay đầu nhìn cô: “Cô ta làm cô phải đợi ở dưới một tiếng đồng hồ.”
“Tôi không sao.”
Khúc Chấn Sơ nhíu chặt đôi mày rậm.
An Diệc Diệp thấy anh cúi đầu, còn tưởng anh đang khó chịu vì quần áo bị nhăn.
Tiếp tục nói: “Tôi sẽ là lại áo cho anh.”
Lúc này sắc mặt Khúc Chấn Sơ mới tốt hơn một chút.
“Điều cô ta đến công ty con.”
Nói xong, kéo An Diệc Diệp đi vào trong.
Trong văn phòng to lớn vô cùng trống trải, chỉ có một cái bàn làm việc rất to đặt trước khung cửa sổ, xuyên qua cửa sổ sát đất, nhìn thấy toàn cảnh thành phố.
An Diệc Diệp nhìn quanh, đang định nói chuyện.