CHƯƠNG 156
Ngày mai không muốn được đi làm nữa à?
Bọn họ đang nghĩ vậy thì thấy màn hình điện thoại của Khúc Chấn Sơ sáng lên.
Mọi người dừng động tác, trợn mắt há hốc mồm, dáng vẻ như nuốt phải ruồi.
Khúc Chấn Sơ sa sầm mặt, ánh mắt liếc nhìn mọi người.
“Tiếp tục họp!”
Mọi người nhanh chóng thu tầm mắt lại, nhưng trong lòng tức muốn ói máu.
Không ngờ một người đối xử với bản thân còn nghiêm khắc hơn người khác như tổng giám đốc Khúc cũng sẽ quên tắt điện thoại trong khi họp.
Khúc Chấn Sơ lạnh mặt lấy điện thoại đang để trên bàn tới, trong lòng cũng hơi chờ mong.
Rốt cuộc cô gái kia cũng thức tỉnh lương tâm, biết liên hệ với anh rồi sao?
Khúc Chấn Sơ thuận tay mở màn hình điện thoại nhưng lại nhìn thấy tin nhắn của Dư Nhã Thiểm gửi tới, anh hơi nhăn mày sau đó liền nhìn thấy hai tấm hình kia… Cốp!
Di động bị vứt thẳng lên bàn, màn hình bóng loáng nứt ra.
Tất cả mọi người trong phòng giật mình cả kinh, thấy trên người Khúc Chấn Sơ rét lạnh căm căm, ánh mắt dữ tợn như muốn giết người.
Không đợi mọi người phản ứng lại anh đã đứng lên xoay người đi thẳng ra ngoài.
Mọi người ai nấy nhìn nhau, hoàn toàn không biết rốt cuộc hôm nay đã xảy ra việc gì?
“Trợ lý Triết, rốt cuộc hôm nay tổng giám đốc Khúc sao thế?”
Trợ lý Triết bình tĩnh lật qua lật lại cuốn sổ trong tay, gật đầu.
“Hôm này là ngày lễ kỷ niệm thành lập trường Nhu Tinh. Tiếp tục họp.”
Nhưng bọn họ vẫn không hiểu lễ kỷ niệm thành lập trường Nhu Tinh thì có quan hệ gì với Khúc Chấn Sơ?
An Diệc Diệp đứng ở hậu trường, bị giáo viên thúc giục đi thay đồ, đang vội vàng chạy tới hậu trường.
Cô vừa mới đi, một bóng người lén la lén lút bước từ phòng trang điểm ra.
Cô ta chạy băng qua hậu trường, đến hàng ghế khán giả trước mặt ngồi xuống bên cạnh Dư Nhã Thiểm.
Dư Nhã Thiểm khẽ hỏi: “Thế nào rồi?”
“Làm xong rồi.” Đối phương nở nụ cười đắc ý: “Tớ bảo đảm buổi biểu diễn lát nữa sẽ cực kỳ đặc sắc!”
Dư Nhã Thiểm không yên lòng nói: “Ừm, không có ai nhìn thấy cậu chứ?”
“Không có.”
“Vậy thì tốt.”
Dư Nhã Thiểm nhìn điện thoại di động, bây giờ chỉ còn thiếu mỗi Khúc Chấn Sơ.
Ba giờ chiều, màn sân khấu được kéo lên, Mai Ấn Cầm đứng trên sâu khấu.
Ánh đèn từ trên cao đổ xuống, xung quanh là đồng cỏ xanh tươi, phía xa có thể mơ hồ nhìn thấy tòa lâu đài nguy nga.
Tiết mục này là điểm nhấn của toàn bộ lễ kỷ niệm trường, nhà trường cũng đầu tư kinh phí rất lớn để khán giả có thể hòa mình vào khung cảnh này.
Huống chi lúc này chỉ mỗi Mai Ấn Cầm trong bộ quân trang cũng đủ khiến khán giả ồ lên.
Đây là một câu chuyện cổ tích cũ rích, chàng hoàng tử dũng cảm vượt qua mọi trở ngại chông gai, đánh thức nàng công chúa đang ngủ trong lâu đài. Điều này cũng để phù hợp với sự nổi tiếng của Mai Ấn Cầm, để anh ta trở thành nhân vật chính duy nhất.
CHƯƠNG 156
Ngày mai không muốn được đi làm nữa à?
Bọn họ đang nghĩ vậy thì thấy màn hình điện thoại của Khúc Chấn Sơ sáng lên.
Mọi người dừng động tác, trợn mắt há hốc mồm, dáng vẻ như nuốt phải ruồi.
Khúc Chấn Sơ sa sầm mặt, ánh mắt liếc nhìn mọi người.
“Tiếp tục họp!”
Mọi người nhanh chóng thu tầm mắt lại, nhưng trong lòng tức muốn ói máu.
Không ngờ một người đối xử với bản thân còn nghiêm khắc hơn người khác như tổng giám đốc Khúc cũng sẽ quên tắt điện thoại trong khi họp.
Khúc Chấn Sơ lạnh mặt lấy điện thoại đang để trên bàn tới, trong lòng cũng hơi chờ mong.
Rốt cuộc cô gái kia cũng thức tỉnh lương tâm, biết liên hệ với anh rồi sao?
Khúc Chấn Sơ thuận tay mở màn hình điện thoại nhưng lại nhìn thấy tin nhắn của Dư Nhã Thiểm gửi tới, anh hơi nhăn mày sau đó liền nhìn thấy hai tấm hình kia… Cốp!
Di động bị vứt thẳng lên bàn, màn hình bóng loáng nứt ra.
Tất cả mọi người trong phòng giật mình cả kinh, thấy trên người Khúc Chấn Sơ rét lạnh căm căm, ánh mắt dữ tợn như muốn giết người.
Không đợi mọi người phản ứng lại anh đã đứng lên xoay người đi thẳng ra ngoài.
Mọi người ai nấy nhìn nhau, hoàn toàn không biết rốt cuộc hôm nay đã xảy ra việc gì?
“Trợ lý Triết, rốt cuộc hôm nay tổng giám đốc Khúc sao thế?”
Trợ lý Triết bình tĩnh lật qua lật lại cuốn sổ trong tay, gật đầu.
“Hôm này là ngày lễ kỷ niệm thành lập trường Nhu Tinh. Tiếp tục họp.”
Nhưng bọn họ vẫn không hiểu lễ kỷ niệm thành lập trường Nhu Tinh thì có quan hệ gì với Khúc Chấn Sơ?
An Diệc Diệp đứng ở hậu trường, bị giáo viên thúc giục đi thay đồ, đang vội vàng chạy tới hậu trường.
Cô vừa mới đi, một bóng người lén la lén lút bước từ phòng trang điểm ra.
Cô ta chạy băng qua hậu trường, đến hàng ghế khán giả trước mặt ngồi xuống bên cạnh Dư Nhã Thiểm.
Dư Nhã Thiểm khẽ hỏi: “Thế nào rồi?”
“Làm xong rồi.” Đối phương nở nụ cười đắc ý: “Tớ bảo đảm buổi biểu diễn lát nữa sẽ cực kỳ đặc sắc!”
Dư Nhã Thiểm không yên lòng nói: “Ừm, không có ai nhìn thấy cậu chứ?”
“Không có.”
“Vậy thì tốt.”
Dư Nhã Thiểm nhìn điện thoại di động, bây giờ chỉ còn thiếu mỗi Khúc Chấn Sơ.
Ba giờ chiều, màn sân khấu được kéo lên, Mai Ấn Cầm đứng trên sâu khấu.
Ánh đèn từ trên cao đổ xuống, xung quanh là đồng cỏ xanh tươi, phía xa có thể mơ hồ nhìn thấy tòa lâu đài nguy nga.
Tiết mục này là điểm nhấn của toàn bộ lễ kỷ niệm trường, nhà trường cũng đầu tư kinh phí rất lớn để khán giả có thể hòa mình vào khung cảnh này.
Huống chi lúc này chỉ mỗi Mai Ấn Cầm trong bộ quân trang cũng đủ khiến khán giả ồ lên.
Đây là một câu chuyện cổ tích cũ rích, chàng hoàng tử dũng cảm vượt qua mọi trở ngại chông gai, đánh thức nàng công chúa đang ngủ trong lâu đài. Điều này cũng để phù hợp với sự nổi tiếng của Mai Ấn Cầm, để anh ta trở thành nhân vật chính duy nhất.