Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 155




CHƯƠNG 155

“Được!”

Giáo viên kích động hô lên, sau đó giơ tay vẫy những người khác.

“Nhanh! Đổi nữ chính, mau chuẩn bị quần áo.”

Mai Ấn Cầm đi tới trước mặt An Diệc Diệp, khoác tay lên vai cô.

“Đừng lo, lát nữa em cứ theo nhịp của anh là được.”

An Diệc Diệp hồi hộp gật đầu, Mai Ấn Cầm cười kéo tay cô.

“Thật ra lúc nhỏ anh đã mơ ước sẽ có một ngày đứng chung trên sân khấu với em, nào ngờ ước mơ này lại thành hiện thực nhanh như vậy.”

Hậu trường lại bận túi bụi lần nữa. Dư Nhã Thiểm chụp vài tấm hình, sau đó mở danh bạ của Khúc Chấn Sơ ra.

“Anh Chấn Sơ, em đã chừa vé vào cửa xem biểu diễn cho anh rồi, chị Nhĩ Giai diễn rất hay, chắc anh sẽ thích.”

Tiếp đó cô ta lại gửi mấy tấm hình mới chụp cho Khúc Chấn Sơ.

Sau khi gửi thành công mấy tấm hình kia, Dư Nhã Thiểm hài lòng mỉm cười, lại bổ sung thêm một câu.

“Đúng rồi, nghe nói lần này nam nữ chính còn diễn cảnh hôn nhau đấy.”

Trên tầng cao nhất của cao ốc tập đoàn M.I.

Mặc dù đang họp, nhưng tầm mắt của Khúc Chấn Sơ cứ nhìn vào điện thoại.

Tại sao vẫn chưa liên lạc với anh?

Không phải hôm nay là ngày lễ kỉ niệm thành lập trường sao?

Bắt đầu từ mấy ngày trước Khúc Chấn Sơ đã hơi cáu kỉnh. Anh vốn nghĩ ít nhất An Diệc Diệp sẽ mời anh đi xem biểu diễn, nào ngờ cô lại im như thóc.

Thậm chí buổi lễ kỷ niệm thành lập trường cũng không nói cho anh biết.

Ngay cả Dư Nhã Thiểm đến mời anh cũng thẳng thừng từ chối, thế mà người vợ trên danh nghĩa này của anh lại không có bất kỳ động tĩnh gì.

Nghĩ đến chuyện sáng nay, anh đã ám chỉ mấy lần trên bàn ăn, nhưng người bên kia cứ trơ ra như đá.

Khúc Chấn Sơ cau mày, hơi lạnh trên người từ từ toát ra ngoài.

Giám đốc đang báo cáo tình hình hoạt động của công ty trong nửa năm đầu bỗng trở nên căng thẳng, tưởng mình nói sai, thấp tha thấp thỏm, liên tục kiểm tra bản nháp trong tay.

Nhưng càng căng thẳng ông ta lại càng nói lắp.

“… Theo, theo điều tra của chúng tôi, công ty… E hèm…”

Khúc Chấn Sơ nhíu mày.

“Ông không nói được tiếng phổ thông à?”

Giám đốc sợ run người.

“Xin lỗi, tổng giám đốc Khúc.”

Mới vừa nói xong, “ting” một tiếng.

Tiếng điện thoại di động vang lên lanh lảnh trong phòng họp.

“Ai mở di động?”

Khúc Chấn Sơ quát lớn.

Mọi người sợ run lên, vừa nhao nhao kiểm tra điện thoại trên người vừa cầu nguyện cho người kia.

Họp còn dám mở điện thoại, muốn tìm đến cái chết sao?

CHƯƠNG 155

“Được!”

Giáo viên kích động hô lên, sau đó giơ tay vẫy những người khác.

“Nhanh! Đổi nữ chính, mau chuẩn bị quần áo.”

Mai Ấn Cầm đi tới trước mặt An Diệc Diệp, khoác tay lên vai cô.

“Đừng lo, lát nữa em cứ theo nhịp của anh là được.”

An Diệc Diệp hồi hộp gật đầu, Mai Ấn Cầm cười kéo tay cô.

“Thật ra lúc nhỏ anh đã mơ ước sẽ có một ngày đứng chung trên sân khấu với em, nào ngờ ước mơ này lại thành hiện thực nhanh như vậy.”

Hậu trường lại bận túi bụi lần nữa. Dư Nhã Thiểm chụp vài tấm hình, sau đó mở danh bạ của Khúc Chấn Sơ ra.

“Anh Chấn Sơ, em đã chừa vé vào cửa xem biểu diễn cho anh rồi, chị Nhĩ Giai diễn rất hay, chắc anh sẽ thích.”

Tiếp đó cô ta lại gửi mấy tấm hình mới chụp cho Khúc Chấn Sơ.

Sau khi gửi thành công mấy tấm hình kia, Dư Nhã Thiểm hài lòng mỉm cười, lại bổ sung thêm một câu.

“Đúng rồi, nghe nói lần này nam nữ chính còn diễn cảnh hôn nhau đấy.”

Trên tầng cao nhất của cao ốc tập đoàn M.I.

Mặc dù đang họp, nhưng tầm mắt của Khúc Chấn Sơ cứ nhìn vào điện thoại.

Tại sao vẫn chưa liên lạc với anh?

Không phải hôm nay là ngày lễ kỉ niệm thành lập trường sao?

Bắt đầu từ mấy ngày trước Khúc Chấn Sơ đã hơi cáu kỉnh. Anh vốn nghĩ ít nhất An Diệc Diệp sẽ mời anh đi xem biểu diễn, nào ngờ cô lại im như thóc.

Thậm chí buổi lễ kỷ niệm thành lập trường cũng không nói cho anh biết.

Ngay cả Dư Nhã Thiểm đến mời anh cũng thẳng thừng từ chối, thế mà người vợ trên danh nghĩa này của anh lại không có bất kỳ động tĩnh gì.

Nghĩ đến chuyện sáng nay, anh đã ám chỉ mấy lần trên bàn ăn, nhưng người bên kia cứ trơ ra như đá.

Khúc Chấn Sơ cau mày, hơi lạnh trên người từ từ toát ra ngoài.

Giám đốc đang báo cáo tình hình hoạt động của công ty trong nửa năm đầu bỗng trở nên căng thẳng, tưởng mình nói sai, thấp tha thấp thỏm, liên tục kiểm tra bản nháp trong tay.

Nhưng càng căng thẳng ông ta lại càng nói lắp.

“… Theo, theo điều tra của chúng tôi, công ty… E hèm…”

Khúc Chấn Sơ nhíu mày.

“Ông không nói được tiếng phổ thông à?”

Giám đốc sợ run người.

“Xin lỗi, tổng giám đốc Khúc.”

Mới vừa nói xong, “ting” một tiếng.

Tiếng điện thoại di động vang lên lanh lảnh trong phòng họp.

“Ai mở di động?”

Khúc Chấn Sơ quát lớn.

Mọi người sợ run lên, vừa nhao nhao kiểm tra điện thoại trên người vừa cầu nguyện cho người kia.

Họp còn dám mở điện thoại, muốn tìm đến cái chết sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.