Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 153




CHƯƠNG 153

Ánh mắt Dư Nhã Thiểm sáng lên, nhanh chóng chụp lại hình ảnh này, sau đó lưu lại trong điện thoại.

Cô ta mỉm cười hài lòng, bắt chuyện với những người khác.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Ở phía bên kia An Diệc Diệp suýt ngã, nhưng cũng may nhờ có Mai Ấn Cầm đỡ được cô.

Sinh viên chuyển đạo cụ vừa rời đi, An Diệc Diệp vỗ vào tay Mai Ấn Cầm.

“Anh Mai, anh có thể buông em ra rồi.”

Mai Ấn Cầm không nhúc nhích, cúi đầu nhìn cô.

“Em không sao chứ?”

“Không sao.”

An Diệc Diệp đã trả lời xong nhưng Mai Ấn Cầm còn chưa buông tay ra.

“Anh Mai?”

Mai Ấn Cầm nhanh chóng định thần lại, miễn cưỡng buông tay ra, siết nhẹ nắm đấm, lòng bàn tay dường như vẫn còn lưu lại cảm xúc lúc nãy.

“Được rồi, chúng ta tiếp tục thôi.”

Buổi tập dượt được tiến hành đâu ra đấy. Vào ngày lễ kỉ niệm thành lập trường, An Diệc Diệp không hề nói cho Khúc Chấn Sơ biết mà cứ đúng giờ đi ra ngoài theo thường lệ.

Quản gia đứng bên cạnh xe nhìn bóng lưng cô.

“Cậu chủ không đi sao?”

An Diệc Diệp cầm đồ lên xe: “Tôi không nói cho anh ấy biết.”

Lập tức quản gia hơi tiếc nuối nói: “Không phải hôm nay cô chủ sẽ biểu diễn sao? Cơ hội hiếm có như vậy, chắc hẳn cậu chủ sẽ tới.”

Mấy ngày nay mỗi ngày cậu chủ đều hỏi thăm ông ấy về việc An Diệc Diệp có dùng thuốc đúng giờ không? Anh đã sớm phát hiện ra manh mối rồi.

Khổ thân ông ta lại không dám trực tiếp hỏi thăm, chỉ đành mỗi ngày kiểm tra thuốc bôi có vơi bớt hay không, sau đó đúng giờ báo cáo.

Mấy ngày nay, vì phải tập dượt nên ngày nào An Diệc Diệp cũng đi sớm về muộn, thời gian nói chuyện với cậu chủ cũng càng ngày càng ít, ngay cả ông ta cũng nhận thấy cậu chủ đang ở trong trạng thái áp suất thấp.

Nhưng An Diệc Diệp lại không phát hiện ra sự khác thường, ngược lại chỉ thấy Khúc Chấn Sơ càng lạnh nhạt hơn trước kia.

Dù là lúc ăn cơm chung anh cũng bày ra bộ mặt lạnh như băng, không biết đang giận dỗi gì nữa.

Sao Khúc Chấn Sơ có thể cố ý nghỉ việc để đến xem cô biểu diễn được chứ?

Huống chí hôm nay cô không có biểu diễn, chỉ là đến giúp đỡ sau hậu trường mà thôi.

“Không cần, tôi đâu có lên sân khấu biểu diễn, có gì hay mà xem.”

Quản gia thở dài, tại sao An Diệc Diệp không biết tranh giành chứ?

Phải biết là từ năm ngày trước thì Dư Nhã Thiểm đã bắt đầu mời cậu chủ đến trường học nhưng cậu chủ vẫn không đồng ý.

Có lẽ đang chờ cô ấy đấy.

Quy mô tổ chức lễ kỷ niệm của trường Đại học Nhu Tinh rất hoành tráng, ngay cả xung quanh trường học cũng được trang trí rất nhiều ruy băng và bóng bay.

CHƯƠNG 153

Ánh mắt Dư Nhã Thiểm sáng lên, nhanh chóng chụp lại hình ảnh này, sau đó lưu lại trong điện thoại.

Cô ta mỉm cười hài lòng, bắt chuyện với những người khác.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Ở phía bên kia An Diệc Diệp suýt ngã, nhưng cũng may nhờ có Mai Ấn Cầm đỡ được cô.

Sinh viên chuyển đạo cụ vừa rời đi, An Diệc Diệp vỗ vào tay Mai Ấn Cầm.

“Anh Mai, anh có thể buông em ra rồi.”

Mai Ấn Cầm không nhúc nhích, cúi đầu nhìn cô.

“Em không sao chứ?”

“Không sao.”

An Diệc Diệp đã trả lời xong nhưng Mai Ấn Cầm còn chưa buông tay ra.

“Anh Mai?”

Mai Ấn Cầm nhanh chóng định thần lại, miễn cưỡng buông tay ra, siết nhẹ nắm đấm, lòng bàn tay dường như vẫn còn lưu lại cảm xúc lúc nãy.

“Được rồi, chúng ta tiếp tục thôi.”

Buổi tập dượt được tiến hành đâu ra đấy. Vào ngày lễ kỉ niệm thành lập trường, An Diệc Diệp không hề nói cho Khúc Chấn Sơ biết mà cứ đúng giờ đi ra ngoài theo thường lệ.

Quản gia đứng bên cạnh xe nhìn bóng lưng cô.

“Cậu chủ không đi sao?”

An Diệc Diệp cầm đồ lên xe: “Tôi không nói cho anh ấy biết.”

Lập tức quản gia hơi tiếc nuối nói: “Không phải hôm nay cô chủ sẽ biểu diễn sao? Cơ hội hiếm có như vậy, chắc hẳn cậu chủ sẽ tới.”

Mấy ngày nay mỗi ngày cậu chủ đều hỏi thăm ông ấy về việc An Diệc Diệp có dùng thuốc đúng giờ không? Anh đã sớm phát hiện ra manh mối rồi.

Khổ thân ông ta lại không dám trực tiếp hỏi thăm, chỉ đành mỗi ngày kiểm tra thuốc bôi có vơi bớt hay không, sau đó đúng giờ báo cáo.

Mấy ngày nay, vì phải tập dượt nên ngày nào An Diệc Diệp cũng đi sớm về muộn, thời gian nói chuyện với cậu chủ cũng càng ngày càng ít, ngay cả ông ta cũng nhận thấy cậu chủ đang ở trong trạng thái áp suất thấp.

Nhưng An Diệc Diệp lại không phát hiện ra sự khác thường, ngược lại chỉ thấy Khúc Chấn Sơ càng lạnh nhạt hơn trước kia.

Dù là lúc ăn cơm chung anh cũng bày ra bộ mặt lạnh như băng, không biết đang giận dỗi gì nữa.

Sao Khúc Chấn Sơ có thể cố ý nghỉ việc để đến xem cô biểu diễn được chứ?

Huống chí hôm nay cô không có biểu diễn, chỉ là đến giúp đỡ sau hậu trường mà thôi.

“Không cần, tôi đâu có lên sân khấu biểu diễn, có gì hay mà xem.”

Quản gia thở dài, tại sao An Diệc Diệp không biết tranh giành chứ?

Phải biết là từ năm ngày trước thì Dư Nhã Thiểm đã bắt đầu mời cậu chủ đến trường học nhưng cậu chủ vẫn không đồng ý.

Có lẽ đang chờ cô ấy đấy.

Quy mô tổ chức lễ kỷ niệm của trường Đại học Nhu Tinh rất hoành tráng, ngay cả xung quanh trường học cũng được trang trí rất nhiều ruy băng và bóng bay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.