Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 151




CHƯƠNG 151

Mấy người kia vẫn không chịu thôi, hỏi dồn: “Có phải là cậu Khúc không?”

“Mấy cậu đừng nói bừa…”

Đám người cười phá lên, luôn miệng nói tấm vé kia Dư Nhã Thiểm để dành cho Khúc Chấn Sơ.

An Diệc Diệp không khỏi nhíu mày, đứng dậy xoay người đi ra ngoài.

Dư Nhã Thiểm nhìn cô, gọi cô lại.

“Đợi đã, có cần tôi cho cô một vé không?”

“Không cần.”

Ném lại một câu, An Diệc Diệp đi thẳng ra ngoài.

Đợi cô rời khỏi, đám người kia lại không ngừng chế giễu.

“Thái độ gì thế không biết! Chẳng trách cậu Khúc không thích cô ta!”

“Tôi đã nói từ lâu rồi, cô ta dùng mấy thủ đoạn bẩn thỉu mới có thể bước được vào cửa nhà họ Khúc.”

“Tôi thấy rồi sẽ có một ngày cậu Khúc đuổi cô ta ra ngoài thôi, Nhã Thiểm mới là Khúc phu nhân thật sự.”

Dư Nhã Thiểm chỉ cười không nói gì, cúi đầu nhìn góc mặt nghiêng của Mai Ấn Cầm trên tấm vé.

Mai Ấn Cầm này, chắc chính là Mai Ấn Cầm mà suốt ngày ở cùng với An Diệc Diệp trong cô nhi viện trước kia nhỉ?

Nếu là như vậy, sân khấu kịch lần này, cô ta buộc phải mời Khúc Chấn Sơ đến xem.

Ngày hôm sau, mười người tham gia sân khấu kịch đã được chọn, không biết có phải do Mai Ấn Cầm nhúng tay vào hay không mà An Diệc Diệp lại thật sự được chọn.

Tan học, những người được chọn vui mừng đứng trong phòng biểu diễn.

“Nghe nói hôm nay Mai Ấn Cầm sẽ tới!”

“Không chỉ có vậy, mấy ngày này anh ấy đều sẽ tới để tập luyện! Mỗi ngày chúng ta đều có thể nhìn thấy anh ấy!”

“Đúng thế, đúng thế, tôi đã chuẩn bị sẵn máy ảnh rồi!”

An Diệc Diệp đứng cuối cùng, cúi đầu nhắn tin cho quản gia, bảo ông ấy đến đón cô muộn một chút.

Bất giác, xung quanh dần trở nên yên tĩnh, An Diệc Diệp tò mò ngẩng đầu lên.

Lại thấy đã có người bước ra từ sân khấu.

Mai Ấn Cầm mặc một bộ đồ cổ trang màu trắng, bội kiếm đeo trên eo, đôi chân dài được giấu trong chiếc quần màu gạo, tiêu sái, nho nhã, lay động lòng người.

Từng có tờ báo viết, không ai hợp làm minh tinh hơn Mai Ấn Cầm, anh ta như được sinh ra là để dành cho biểu diễn vậy.

Giờ đây, An Diệc Diệp vô cùng tán đồng với điều đó.

Ánh đèn chiếu xuống từ đỉnh đầu khiến nụ cười của anh ta trông càng say đắm lòng người hơn.

Mai Ấn Cầm nhìn xung quanh, chậm rãi bước đến trước mặt An Diệc Diệp.

Một tay đặt ra trước ngực, cong người xuống dưới tiếng hét của mọi người.

“Buổi chiều tốt lành, công chúa của tôi.”

Xung quanh truyền tới tiếng thét chói tai, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm bọn họ.

An Diệc Diệp ngây người không biết phải làm gì.

Mai Ấn Cầm ngẩng đầu chớp mắt với cô.

“Anh biểu diễn thế nào?”

An Diệc Diệp nhanh chóng hiểu ra, mỉm cười gật đầu.

CHƯƠNG 151

Mấy người kia vẫn không chịu thôi, hỏi dồn: “Có phải là cậu Khúc không?”

“Mấy cậu đừng nói bừa…”

Đám người cười phá lên, luôn miệng nói tấm vé kia Dư Nhã Thiểm để dành cho Khúc Chấn Sơ.

An Diệc Diệp không khỏi nhíu mày, đứng dậy xoay người đi ra ngoài.

Dư Nhã Thiểm nhìn cô, gọi cô lại.

“Đợi đã, có cần tôi cho cô một vé không?”

“Không cần.”

Ném lại một câu, An Diệc Diệp đi thẳng ra ngoài.

Đợi cô rời khỏi, đám người kia lại không ngừng chế giễu.

“Thái độ gì thế không biết! Chẳng trách cậu Khúc không thích cô ta!”

“Tôi đã nói từ lâu rồi, cô ta dùng mấy thủ đoạn bẩn thỉu mới có thể bước được vào cửa nhà họ Khúc.”

“Tôi thấy rồi sẽ có một ngày cậu Khúc đuổi cô ta ra ngoài thôi, Nhã Thiểm mới là Khúc phu nhân thật sự.”

Dư Nhã Thiểm chỉ cười không nói gì, cúi đầu nhìn góc mặt nghiêng của Mai Ấn Cầm trên tấm vé.

Mai Ấn Cầm này, chắc chính là Mai Ấn Cầm mà suốt ngày ở cùng với An Diệc Diệp trong cô nhi viện trước kia nhỉ?

Nếu là như vậy, sân khấu kịch lần này, cô ta buộc phải mời Khúc Chấn Sơ đến xem.

Ngày hôm sau, mười người tham gia sân khấu kịch đã được chọn, không biết có phải do Mai Ấn Cầm nhúng tay vào hay không mà An Diệc Diệp lại thật sự được chọn.

Tan học, những người được chọn vui mừng đứng trong phòng biểu diễn.

“Nghe nói hôm nay Mai Ấn Cầm sẽ tới!”

“Không chỉ có vậy, mấy ngày này anh ấy đều sẽ tới để tập luyện! Mỗi ngày chúng ta đều có thể nhìn thấy anh ấy!”

“Đúng thế, đúng thế, tôi đã chuẩn bị sẵn máy ảnh rồi!”

An Diệc Diệp đứng cuối cùng, cúi đầu nhắn tin cho quản gia, bảo ông ấy đến đón cô muộn một chút.

Bất giác, xung quanh dần trở nên yên tĩnh, An Diệc Diệp tò mò ngẩng đầu lên.

Lại thấy đã có người bước ra từ sân khấu.

Mai Ấn Cầm mặc một bộ đồ cổ trang màu trắng, bội kiếm đeo trên eo, đôi chân dài được giấu trong chiếc quần màu gạo, tiêu sái, nho nhã, lay động lòng người.

Từng có tờ báo viết, không ai hợp làm minh tinh hơn Mai Ấn Cầm, anh ta như được sinh ra là để dành cho biểu diễn vậy.

Giờ đây, An Diệc Diệp vô cùng tán đồng với điều đó.

Ánh đèn chiếu xuống từ đỉnh đầu khiến nụ cười của anh ta trông càng say đắm lòng người hơn.

Mai Ấn Cầm nhìn xung quanh, chậm rãi bước đến trước mặt An Diệc Diệp.

Một tay đặt ra trước ngực, cong người xuống dưới tiếng hét của mọi người.

“Buổi chiều tốt lành, công chúa của tôi.”

Xung quanh truyền tới tiếng thét chói tai, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm bọn họ.

An Diệc Diệp ngây người không biết phải làm gì.

Mai Ấn Cầm ngẩng đầu chớp mắt với cô.

“Anh biểu diễn thế nào?”

An Diệc Diệp nhanh chóng hiểu ra, mỉm cười gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.