CHƯƠNG 149
“Anh…”
Mai Ấn Cầm cười.
“Không phải em thật sự quên tôi rồi chứ? Hồi nhỏ không phải em đã đồng ý với tôi rằng sau này sẽ nghe tôi hát sao?”
An Diệc Diệp trừng to mắt.
“Anh Cầm… anh nhận ra em từ lúc nào vậy?”
“Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy em, anh đã biết đó là em rồi.”
Mai Ấn Cầm tiến lên, thất vọng nói: “Anh xuất hiện trước mặt em bao nhiêu lần như vậy, không ngờ là mãi mà em cũng không nhận ra anh.”
“Em nhận ra anh rồi, chỉ là…”
An Diệc Diệp siết chặt chiếc váy của mình, khó xử nói: “Bây giờ em không phải là An Diệc Diệp.”
Mai Ấn Cầm lặng lẽ nhìn người trước mắt.
Từ sau khi anh rời khỏi cô nhi viện thì vẫn luôn cố gắng vì mục tiêu của mình, anh vẫn luôn muốn đợi đến khi mình đã thành công thì có thể dành được điều tốt đẹp nhất cho cô.
Nhưng không ngờ, lúc trở về, thứ đón nhận anh lại là những chuyện này.
Anh đưa tay ra kéo An Diệc Diệp, thấp giọng nói: “Anh không biết tại sao em phải che giấu thân phận của mình, nhưng mà, có phải là liên quan đến cô nhi viện hay không?”
An Diệc Diệp im lặng một lúc, gật đầu.
Nếu như trên thế giới này còn một người có thể cùng cô bảo vệ cô nhi viện, thì người đó chính là anh Cầm.
“Cô nhi viện sắp bị phá dỡ rồi.”
“Anh biết.”
Mấy ngày này Mai Ấn Cầm cũng đã điều tra những chuyện liên quan đến An Diệc Diệp và cô nhi viện, có thể đoán được lờ mờ chút quan hệ trong đó.
An Diệc Diệp nói tiếp: “Em đã nói rõ với Tiêu Hàm Tuyên rồi, chỉ cần em thay thế cho Tiêu Nhĩ Giai, đợi đến khi cô ta trở về, ông ta sẽ không dỡ cô nhi viện nữa.”
“Em tin ông ta sao?”
Mai Ấn Cầm có hơi nghi hoặc, Tiêu Hàm Tuyên là lão cáo già, gian trá xảo quyệt.
Nếu số biệt thự đó được xây dựng, tương lai sẽ đem đến lợi ích khổng lồ, sao ông ta có thể thật sự từ bỏ cho được?
Đương nhiên An Diệc Diệp cũng biết điều này, nhưng đây là cách duy nhất cô có thể làm được.
“Em chỉ có thể tin tưởng ông ta.”
Mai Ấn Cầm nhớ lại thái độ ngày đó của Khúc Chấn Sơ đối với An Diệc Diệp, khó chịu nhíu mày.
Trong ngành có rất nhiều tin đồn về Khúc Chấn Sơ, gần như không có tin nào là tốt cả.
Nếu còn để An Diệc Diệp tiếp tục ở bên anh ta thì sớm muộn gì cô cũng sẽ chịu tổn thương.
“Nhưng bao giờ Tiêu Nhĩ Giai mới có thể trở về?”
“Không biết nữa, có điều em đã tìm được một ít manh mối rồi.”
An Diệc Diệp vội lấy điện thoại ra, mở những tấm ảnh Tiêu Nhĩ Giai lưu trên máy tính trước kia.
“Bọn họ đã đến Tam Á.”
Mai Ấn Cầm lấy điện thoại quan sát kĩ.
Trong máy chỉ có lịch sử mua sắm, có điều nếu như điều tra theo chuyến bay, có lẽ sẽ còn có cách.
“Anh điều tra giúp em. Chỉ cần cô ta trở về là em sẽ có thể rời khỏi Khúc Chấn Sơ đúng không?”
CHƯƠNG 149
“Anh…”
Mai Ấn Cầm cười.
“Không phải em thật sự quên tôi rồi chứ? Hồi nhỏ không phải em đã đồng ý với tôi rằng sau này sẽ nghe tôi hát sao?”
An Diệc Diệp trừng to mắt.
“Anh Cầm… anh nhận ra em từ lúc nào vậy?”
“Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy em, anh đã biết đó là em rồi.”
Mai Ấn Cầm tiến lên, thất vọng nói: “Anh xuất hiện trước mặt em bao nhiêu lần như vậy, không ngờ là mãi mà em cũng không nhận ra anh.”
“Em nhận ra anh rồi, chỉ là…”
An Diệc Diệp siết chặt chiếc váy của mình, khó xử nói: “Bây giờ em không phải là An Diệc Diệp.”
Mai Ấn Cầm lặng lẽ nhìn người trước mắt.
Từ sau khi anh rời khỏi cô nhi viện thì vẫn luôn cố gắng vì mục tiêu của mình, anh vẫn luôn muốn đợi đến khi mình đã thành công thì có thể dành được điều tốt đẹp nhất cho cô.
Nhưng không ngờ, lúc trở về, thứ đón nhận anh lại là những chuyện này.
Anh đưa tay ra kéo An Diệc Diệp, thấp giọng nói: “Anh không biết tại sao em phải che giấu thân phận của mình, nhưng mà, có phải là liên quan đến cô nhi viện hay không?”
An Diệc Diệp im lặng một lúc, gật đầu.
Nếu như trên thế giới này còn một người có thể cùng cô bảo vệ cô nhi viện, thì người đó chính là anh Cầm.
“Cô nhi viện sắp bị phá dỡ rồi.”
“Anh biết.”
Mấy ngày này Mai Ấn Cầm cũng đã điều tra những chuyện liên quan đến An Diệc Diệp và cô nhi viện, có thể đoán được lờ mờ chút quan hệ trong đó.
An Diệc Diệp nói tiếp: “Em đã nói rõ với Tiêu Hàm Tuyên rồi, chỉ cần em thay thế cho Tiêu Nhĩ Giai, đợi đến khi cô ta trở về, ông ta sẽ không dỡ cô nhi viện nữa.”
“Em tin ông ta sao?”
Mai Ấn Cầm có hơi nghi hoặc, Tiêu Hàm Tuyên là lão cáo già, gian trá xảo quyệt.
Nếu số biệt thự đó được xây dựng, tương lai sẽ đem đến lợi ích khổng lồ, sao ông ta có thể thật sự từ bỏ cho được?
Đương nhiên An Diệc Diệp cũng biết điều này, nhưng đây là cách duy nhất cô có thể làm được.
“Em chỉ có thể tin tưởng ông ta.”
Mai Ấn Cầm nhớ lại thái độ ngày đó của Khúc Chấn Sơ đối với An Diệc Diệp, khó chịu nhíu mày.
Trong ngành có rất nhiều tin đồn về Khúc Chấn Sơ, gần như không có tin nào là tốt cả.
Nếu còn để An Diệc Diệp tiếp tục ở bên anh ta thì sớm muộn gì cô cũng sẽ chịu tổn thương.
“Nhưng bao giờ Tiêu Nhĩ Giai mới có thể trở về?”
“Không biết nữa, có điều em đã tìm được một ít manh mối rồi.”
An Diệc Diệp vội lấy điện thoại ra, mở những tấm ảnh Tiêu Nhĩ Giai lưu trên máy tính trước kia.
“Bọn họ đã đến Tam Á.”
Mai Ấn Cầm lấy điện thoại quan sát kĩ.
Trong máy chỉ có lịch sử mua sắm, có điều nếu như điều tra theo chuyến bay, có lẽ sẽ còn có cách.
“Anh điều tra giúp em. Chỉ cần cô ta trở về là em sẽ có thể rời khỏi Khúc Chấn Sơ đúng không?”