CHƯƠNG 142
“Quỳ xuống!”
Thẩm Thanh Chiêu hét lên một tiếng.
An Diệc Diệp kinh ngạc, sợ hãi nhìn bà ta, không hiểu ra làm sao.
Thẩm Thanh Chiêu nói tiếp: “Tôi bảo cô quỳ xuống!”
“Tại sao? Tôi đã làm sai điều gì?”
“Cô còn dám hỏi?”
Thẩm Thanh Chiêu vung cây quạt trong tay, đánh lên vai An Diệc Diệp, sắc mặt dữ tợn.
“Nếu đã bước vào nhà họ Khúc chúng tôi thì phải giữ quy củ của nhà họ Khúc chúng tôi! Cô đã kết hôn rồi thì nên ngoan ngoãn ở nhà! Không ngờ cô còn dám dây dưa qua lại với người đàn ông khác! Làm mất hết mặt mũi của nhà họ Khúc!”
Bả vai đau đớn, An Diệc Diệp nhíu mày, nhưng hoàn toàn không hiểu bà ta đang nói gì.
“Tôi không có làm vậy!”
“Còn dám nói không có!”
Bà ta quay người lấy mấy tấm ảnh trên bàn, ném lên người An Diệc Diệp.
“Cô nhìn xem đây là cái gì? Mới kết hôn được mấy ngày mà cô đã không an phận rồi? Tôi để cô gả cho Khúc Chấn Sơ, không phải để cô khiến nhà họ Khúc chúng tôi mất hết mặt mũi!”
An Diệc Diệp nhìn kĩ đống ảnh dưới đất, đó là những tấm ảnh chụp lại buổi tối hôm đó lúc cô ngồi cùng Mai Ấn Cầm.
Chỗ ảnh này được chụp lúc nào vậy chứ?
Sao cô lại không hề biết đến?
Thẩm Thanh Chiêu cười khẩy.
“Thật ra thì, cô đối phó với Khúc Chấn Sơ như thế nào cũng được, nhưng mà, đừng kéo theo cả nhà họ Khúc.”
“Quả đúng là con trai của gái bán hoa, tìm phụ nữ cũng tìm một người…”
Còn chưa nói xong, cửa phòng làm việc đã vang ầm lên một tiếng!
Cánh cửa vốn được đóng chặt lúc này lại bị người ta đá ra, “ầm” một tiếng như tiếng sấm.
Khúc Chấn Sơ sắc mặt u ám đứng trước cửa, ánh mắt hung dữ nhìn một lượt căn phòng.
Thẩm Thanh Chiêu bị ánh mắt này của anh dọa sợ trắng bệch mặt, cây quạt trong tay rơi xuống đất.
“Sao, sao con lại đến đây?”
Khúc Chấn Sơ bước đến, mỗi một bước đều nồng đậm sát khí, sắc mặt u ám, như một ác quỷ ngược sáng bước tới.
Anh nhếch miệng, lạnh giọng nói: “Tôi đến đón vợ tôi, về nhà!”
Thẩm Thanh Chiêu loạng choạng lùi về phía sau, va phải bàn.
Bà ta trừng lớn mắt, sợ hãi nhìn Khúc Chấn Sơ.
“Con, con muốn làm gì?”
Khúc Chấn Sơ bước tới, nhìn đống ảnh rơi lả tả dưới đất.
“Tôi nghe nói có mấy người đưa vợ tôi đi, tôi chỉ đến đây xem xem như thế nào mà thôi.”
Anh nhấc chân lên, giẫm xuống đống ảnh đó.
“Có chuyện gì, có thể nói thẳng với tôi.”
CHƯƠNG 142
“Quỳ xuống!”
Thẩm Thanh Chiêu hét lên một tiếng.
An Diệc Diệp kinh ngạc, sợ hãi nhìn bà ta, không hiểu ra làm sao.
Thẩm Thanh Chiêu nói tiếp: “Tôi bảo cô quỳ xuống!”
“Tại sao? Tôi đã làm sai điều gì?”
“Cô còn dám hỏi?”
Thẩm Thanh Chiêu vung cây quạt trong tay, đánh lên vai An Diệc Diệp, sắc mặt dữ tợn.
“Nếu đã bước vào nhà họ Khúc chúng tôi thì phải giữ quy củ của nhà họ Khúc chúng tôi! Cô đã kết hôn rồi thì nên ngoan ngoãn ở nhà! Không ngờ cô còn dám dây dưa qua lại với người đàn ông khác! Làm mất hết mặt mũi của nhà họ Khúc!”
Bả vai đau đớn, An Diệc Diệp nhíu mày, nhưng hoàn toàn không hiểu bà ta đang nói gì.
“Tôi không có làm vậy!”
“Còn dám nói không có!”
Bà ta quay người lấy mấy tấm ảnh trên bàn, ném lên người An Diệc Diệp.
“Cô nhìn xem đây là cái gì? Mới kết hôn được mấy ngày mà cô đã không an phận rồi? Tôi để cô gả cho Khúc Chấn Sơ, không phải để cô khiến nhà họ Khúc chúng tôi mất hết mặt mũi!”
An Diệc Diệp nhìn kĩ đống ảnh dưới đất, đó là những tấm ảnh chụp lại buổi tối hôm đó lúc cô ngồi cùng Mai Ấn Cầm.
Chỗ ảnh này được chụp lúc nào vậy chứ?
Sao cô lại không hề biết đến?
Thẩm Thanh Chiêu cười khẩy.
“Thật ra thì, cô đối phó với Khúc Chấn Sơ như thế nào cũng được, nhưng mà, đừng kéo theo cả nhà họ Khúc.”
“Quả đúng là con trai của gái bán hoa, tìm phụ nữ cũng tìm một người…”
Còn chưa nói xong, cửa phòng làm việc đã vang ầm lên một tiếng!
Cánh cửa vốn được đóng chặt lúc này lại bị người ta đá ra, “ầm” một tiếng như tiếng sấm.
Khúc Chấn Sơ sắc mặt u ám đứng trước cửa, ánh mắt hung dữ nhìn một lượt căn phòng.
Thẩm Thanh Chiêu bị ánh mắt này của anh dọa sợ trắng bệch mặt, cây quạt trong tay rơi xuống đất.
“Sao, sao con lại đến đây?”
Khúc Chấn Sơ bước đến, mỗi một bước đều nồng đậm sát khí, sắc mặt u ám, như một ác quỷ ngược sáng bước tới.
Anh nhếch miệng, lạnh giọng nói: “Tôi đến đón vợ tôi, về nhà!”
Thẩm Thanh Chiêu loạng choạng lùi về phía sau, va phải bàn.
Bà ta trừng lớn mắt, sợ hãi nhìn Khúc Chấn Sơ.
“Con, con muốn làm gì?”
Khúc Chấn Sơ bước tới, nhìn đống ảnh rơi lả tả dưới đất.
“Tôi nghe nói có mấy người đưa vợ tôi đi, tôi chỉ đến đây xem xem như thế nào mà thôi.”
Anh nhấc chân lên, giẫm xuống đống ảnh đó.
“Có chuyện gì, có thể nói thẳng với tôi.”