CHƯƠNG 137
Anh chợt ngẩng đầu lên, nhìn An Diệc Diệp.
“Cô nói lại một lần nữa xem.”
An Diệc Diệp đã hạ quyết tâm.
“Tôi hỏi nhà trường rồi, trường Nhu Tinh cho phép học sinh ở nội trú, tôi đã đăng kí một phòng, hai ngày nữa chắc là sẽ được chấp nhận thôi.”
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ tối đi, nhìn chằm chằm An Diệc Diệp.
“Quản gia, ông lui xuống.”
Quản gia sợ hãi, vội tiến tới.
Ông biết, sắc mặt Khúc Chấn Sơ càng bình tĩnh chứng tỏ anh càng giận dữ.
Ông có chút lo lắng.
“Cậu chủ…”
“Tôi bảo ông lui xuống!” Khúc Chấn Sơ lại hét lên.
Quản gia nhíu mày, khó xử nhìn An Diệc Diệp, cuối cùng vẫn cúi đầu lui xuống.
“Vâng, cậu chủ.”
Đóng cửa lớn lại, phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ, đến cả không khí cũng ngưng đọng lại.
Khúc Chấn Sơ chậm rãi thở ra một hơi, đè nén cơn giận trong lòng, nhưng cũng không có tác dụng.
“Tại sao? Cho tôi một lí do.”
An Diệc Diệp kiên định nói: “Tôi muốn ở trong trường.”
“Không thể nào!” Khúc Chấn Sơ nghiêm giọng từ chối.
“Không phải cô dùng trăm phương ngàn kế, không từ thủ đoạn chỉ để vào được cửa lớn nhà họ Khúc thôi sao? Nếu đã vào rồi, sao còn muốn rời đi?”
Khúc Chấn Sơ giữ người cô, trong đầu chợt xuất hiện cảnh tượng An Diệc Diệp ngồi cùng người đàn ông kia trên quảng trường.
Anh đã điều tra, người đàn ông đó là minh tinh nổi tiếng nhất hiện giờ.
Chẳng lẽ vì đã quyến rũ được một người tốt hơn nên liền đá anh đi?
Mơ đi!
Con ngươi Khúc Chấn Sơ chợt thu bé lại, hiện lên ánh lửa giận dữ.
Anh siết chặt cổ tay cô, giống như làm như vậy là có thể giữ chặt lấy cô.
“Cô cho rằng đây là nơi cô muốn vào thì vào, muốn ra thì ra sao?”
An Diệc Diệp nhíu mày, không biết rốt cuộc Khúc Chấn Sơ đang cố chấp điều gì.
“Tôi ở đây cũng chỉ là dư thừa, nếu hai bên đã không vừa mắt nhau, tại sao còn phải sống cùng nhau.”
Khúc Chấn Sơ ghé người lại gần, nghiến răng, nói từng câu từng chữ.
“Cho dù có ghét, tôi cũng phải nhìn thấy cô, phải để cô dưới tầm mắt của tôi!”
An Diệc Diệp bị ánh mắt của anh dọa sợ, cô e dè nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ cười khẩy, cố gắng giảm thấp sự uy hiếp nồng nặc trong giọng nói.
“Cô muốn chuyển ra trường ở để tiện thành đôi với người khác chứ gì?”
“Vậy tôi nói cô nghe, không thể nào! Đơn đăng kí của cô sẽ không được chấp nhận đâu! Không bao giờ! Cả đời này cũng không! Vì tôi mới là người duy nhất nắm giữ Nhu Tinh, tôi bảo cô đi về phía Đông, cô tuyệt đối không thể đi về phía Tây!”
CHƯƠNG 137
Anh chợt ngẩng đầu lên, nhìn An Diệc Diệp.
“Cô nói lại một lần nữa xem.”
An Diệc Diệp đã hạ quyết tâm.
“Tôi hỏi nhà trường rồi, trường Nhu Tinh cho phép học sinh ở nội trú, tôi đã đăng kí một phòng, hai ngày nữa chắc là sẽ được chấp nhận thôi.”
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ tối đi, nhìn chằm chằm An Diệc Diệp.
“Quản gia, ông lui xuống.”
Quản gia sợ hãi, vội tiến tới.
Ông biết, sắc mặt Khúc Chấn Sơ càng bình tĩnh chứng tỏ anh càng giận dữ.
Ông có chút lo lắng.
“Cậu chủ…”
“Tôi bảo ông lui xuống!” Khúc Chấn Sơ lại hét lên.
Quản gia nhíu mày, khó xử nhìn An Diệc Diệp, cuối cùng vẫn cúi đầu lui xuống.
“Vâng, cậu chủ.”
Đóng cửa lớn lại, phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ, đến cả không khí cũng ngưng đọng lại.
Khúc Chấn Sơ chậm rãi thở ra một hơi, đè nén cơn giận trong lòng, nhưng cũng không có tác dụng.
“Tại sao? Cho tôi một lí do.”
An Diệc Diệp kiên định nói: “Tôi muốn ở trong trường.”
“Không thể nào!” Khúc Chấn Sơ nghiêm giọng từ chối.
“Không phải cô dùng trăm phương ngàn kế, không từ thủ đoạn chỉ để vào được cửa lớn nhà họ Khúc thôi sao? Nếu đã vào rồi, sao còn muốn rời đi?”
Khúc Chấn Sơ giữ người cô, trong đầu chợt xuất hiện cảnh tượng An Diệc Diệp ngồi cùng người đàn ông kia trên quảng trường.
Anh đã điều tra, người đàn ông đó là minh tinh nổi tiếng nhất hiện giờ.
Chẳng lẽ vì đã quyến rũ được một người tốt hơn nên liền đá anh đi?
Mơ đi!
Con ngươi Khúc Chấn Sơ chợt thu bé lại, hiện lên ánh lửa giận dữ.
Anh siết chặt cổ tay cô, giống như làm như vậy là có thể giữ chặt lấy cô.
“Cô cho rằng đây là nơi cô muốn vào thì vào, muốn ra thì ra sao?”
An Diệc Diệp nhíu mày, không biết rốt cuộc Khúc Chấn Sơ đang cố chấp điều gì.
“Tôi ở đây cũng chỉ là dư thừa, nếu hai bên đã không vừa mắt nhau, tại sao còn phải sống cùng nhau.”
Khúc Chấn Sơ ghé người lại gần, nghiến răng, nói từng câu từng chữ.
“Cho dù có ghét, tôi cũng phải nhìn thấy cô, phải để cô dưới tầm mắt của tôi!”
An Diệc Diệp bị ánh mắt của anh dọa sợ, cô e dè nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ cười khẩy, cố gắng giảm thấp sự uy hiếp nồng nặc trong giọng nói.
“Cô muốn chuyển ra trường ở để tiện thành đôi với người khác chứ gì?”
“Vậy tôi nói cô nghe, không thể nào! Đơn đăng kí của cô sẽ không được chấp nhận đâu! Không bao giờ! Cả đời này cũng không! Vì tôi mới là người duy nhất nắm giữ Nhu Tinh, tôi bảo cô đi về phía Đông, cô tuyệt đối không thể đi về phía Tây!”