Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 129




CHƯƠNG 129

Anh nghiến răng, cúi đầu hôn một cái lên cổ An Diệc Diệp.

An Diệc Diệp nhắm mắt lại, từ bỏ vùng vẫy, nhưng nước mắt từ khóe mắt chảy xuôi theo thái dương.

Khúc Chấn Sơ nhận thấy sự khác thường, ngẩng đầu lên.

Những giọt nước mắt của An Diệc Diệp tuôn rơi, lập tức làm trái tim anh nhói lên.

Nó như bị một cây kim nhỏ đâm xuyên qua, không thấy dấu vết, nhưng cảm giác đau như thiêu đốt.

“Vì sao lại khóc?”

Sự nhẫn nại của An Diệc Diệp bị những lời này phá vỡ, cô đưa tay lên che mắt, khẽ nức nở.

Cô khóc rất đau lòng, dần dần, cô không kiềm chế được nữa mà khóc rống lên.

Y phục trên người bị xé toạc, lộ ra làn da trắng nõn mịn màng cùng tấm thân uyển chuyển, thật sự cám dỗ.

Nhưng lúc này cô lại cuộn tròn như một đứa trẻ.

Khúc Chấn Sơ đau lòng chua xót nhăn mặt, không sao diễn tả được cảm giác của anh lúc này.

Anh buồn bực cau mày, cởi áo khoác, đắp lên người An Diệc Diệp.

“Tôi đưa cô về.”

Anh quay lại ghế lái để khởi động xe, nhưng tiếng khóc yếu ớt từ băng ghế sau khiến lòng anh như thiêu đốt, vô cùng lo lắng, bồn chồn.

Vừa về đến biệt thự của Khúc Chấn Sơ, quản gia đã ra đón.

“Ông chủ đã về rồi…”

Nói được một nửa thì thấy An Diệc Diệp từ băng ghế sau đi xuống, ông ta lập tức quăng hết những lễ nghi hoàn mỹ được duy trì từ đầu buổi tới giờ.

“Chuyện gì thế này?”

Ông ta sốt ruột đi tới, mặc dù An Diệc Diệp đang mặc áo khoác, nhưng rõ ràng quần áo bên trong cô đã bị rách, trên người cô còn vương những mảnh vải vụn.

Hai mắt sưng đỏ, lúc xuống xe hốc mắt còn vương lệ.

Thoạt nhìn, người ta dễ liên tưởng đến điều chẳng lành.

Vẻ mặt của ông ta thoắt cái liền thay đổi, ông ta cân nhắc rất lâu.

“Cô Tiêu, cô… Cô không sao chứ.”

An Diệc Diệp không trả lời, nhưng Khúc Chấn Sơ thì lại nói.

“Đi chuẩn bị chút đồ ăn đi.”

Đôi mắt của người quản gia đảo qua đảo lại giữa An Diệc Diệp cùng Khúc Chấn Sơ.

“Vâng, ông chủ.”

Ngay sau khi quản gia rời đi, An Diệc Diệp liền chậm rãi đi vào trong nhà.

Khúc Chấn Sơ không nói được lời nào đi theo phía sau cô.

Váy của An Diệc Diệp đã nát bươm, trên người cô vẫn còn vương vài mảnh vải vụn, khiến anh nhớ lại những gì mình vừa mới làm.

Khúc Chấn Sơ buồn bực nhíu mày.

Anh tự nhủ với chính mình rằng, đây chỉ là vì anh muốn dạy An Diệc Diệp một bài học mà thôi.

Hơn nữa, cô ấy là vợ của anh, đây cũng là lẽ thường tình mà thôi.

Nhưng dù có bao biện bao nhiêu thì anh cũng không thể để nỗi bất an trong lòng tan biến trong phút chốc.

An Diệc Diệp bước rất chậm, bước đi lơ đễnh.

CHƯƠNG 129

Anh nghiến răng, cúi đầu hôn một cái lên cổ An Diệc Diệp.

An Diệc Diệp nhắm mắt lại, từ bỏ vùng vẫy, nhưng nước mắt từ khóe mắt chảy xuôi theo thái dương.

Khúc Chấn Sơ nhận thấy sự khác thường, ngẩng đầu lên.

Những giọt nước mắt của An Diệc Diệp tuôn rơi, lập tức làm trái tim anh nhói lên.

Nó như bị một cây kim nhỏ đâm xuyên qua, không thấy dấu vết, nhưng cảm giác đau như thiêu đốt.

“Vì sao lại khóc?”

Sự nhẫn nại của An Diệc Diệp bị những lời này phá vỡ, cô đưa tay lên che mắt, khẽ nức nở.

Cô khóc rất đau lòng, dần dần, cô không kiềm chế được nữa mà khóc rống lên.

Y phục trên người bị xé toạc, lộ ra làn da trắng nõn mịn màng cùng tấm thân uyển chuyển, thật sự cám dỗ.

Nhưng lúc này cô lại cuộn tròn như một đứa trẻ.

Khúc Chấn Sơ đau lòng chua xót nhăn mặt, không sao diễn tả được cảm giác của anh lúc này.

Anh buồn bực cau mày, cởi áo khoác, đắp lên người An Diệc Diệp.

“Tôi đưa cô về.”

Anh quay lại ghế lái để khởi động xe, nhưng tiếng khóc yếu ớt từ băng ghế sau khiến lòng anh như thiêu đốt, vô cùng lo lắng, bồn chồn.

Vừa về đến biệt thự của Khúc Chấn Sơ, quản gia đã ra đón.

“Ông chủ đã về rồi…”

Nói được một nửa thì thấy An Diệc Diệp từ băng ghế sau đi xuống, ông ta lập tức quăng hết những lễ nghi hoàn mỹ được duy trì từ đầu buổi tới giờ.

“Chuyện gì thế này?”

Ông ta sốt ruột đi tới, mặc dù An Diệc Diệp đang mặc áo khoác, nhưng rõ ràng quần áo bên trong cô đã bị rách, trên người cô còn vương những mảnh vải vụn.

Hai mắt sưng đỏ, lúc xuống xe hốc mắt còn vương lệ.

Thoạt nhìn, người ta dễ liên tưởng đến điều chẳng lành.

Vẻ mặt của ông ta thoắt cái liền thay đổi, ông ta cân nhắc rất lâu.

“Cô Tiêu, cô… Cô không sao chứ.”

An Diệc Diệp không trả lời, nhưng Khúc Chấn Sơ thì lại nói.

“Đi chuẩn bị chút đồ ăn đi.”

Đôi mắt của người quản gia đảo qua đảo lại giữa An Diệc Diệp cùng Khúc Chấn Sơ.

“Vâng, ông chủ.”

Ngay sau khi quản gia rời đi, An Diệc Diệp liền chậm rãi đi vào trong nhà.

Khúc Chấn Sơ không nói được lời nào đi theo phía sau cô.

Váy của An Diệc Diệp đã nát bươm, trên người cô vẫn còn vương vài mảnh vải vụn, khiến anh nhớ lại những gì mình vừa mới làm.

Khúc Chấn Sơ buồn bực nhíu mày.

Anh tự nhủ với chính mình rằng, đây chỉ là vì anh muốn dạy An Diệc Diệp một bài học mà thôi.

Hơn nữa, cô ấy là vợ của anh, đây cũng là lẽ thường tình mà thôi.

Nhưng dù có bao biện bao nhiêu thì anh cũng không thể để nỗi bất an trong lòng tan biến trong phút chốc.

An Diệc Diệp bước rất chậm, bước đi lơ đễnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.