CHƯƠNG 127
Càng lúc càng gần. . .
“Tiêu Nhĩ Giai!”
Một giọng nói giận dữ đột nhiên vang lên sau lưng!
An Diệc Diệp hoảng sợ, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Người phía sau đang ngập tràn lửa giận, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, lạnh lùng nhìn cô.
Anh liếc nhìn Mai Ấn Cầm, bên cạnh, nghiến răng, bật ra từng chữ từ kẽ răng.
“Cô ở chỗ này, làm gì?”
Mai Ấn Cầm nhanh chóng thu tay lại, xoay người, nở một nụ cười hiền lành, thân thiện với Khúc Chấn Sơ.
“Anh Khúc, tôi là Mai Ấn Cầm, chúng tôi ở…”
“Tôi không hỏi anh!”
Khúc Chấn Sơ lớn tiếng ngắt lời anh ta, ánh mắt hung ác nhìn An Diệc Diệp đồng thời tiến lại gần cô.
“Chẳng phải cô nói mình không có thời gian đến đây sao? Chẳng phải cô nói phải đến nhà họ Trần à?”
“Vậy cô hãy nói cho tôi biết, tại sao cô lại đang ở đây!”
Anh đi tới trước mặt An Diệc Diệp, bầu không khí xung quanh như bị khí lạnh trên người anh đóng băng trong nháy mắt.
Một nộ khí thế nặng nề đang bao trùm không gian.
An Diệc Diệp không sao nhúc nhích được.
Khúc Chấn Sơ kéo tay cô một cái, khiến cho An Diệc Diệp ngẩng đầu.
“Lúc sáng tôi đã nhắc cô thế nào hả?”
Mai Ấn Cầm nhíu mày, thấy sắc mặt An Diệc Diệp đã hơi trắng bệch, anh ta đã chụp lấy tay Khúc Chấn Sơ.
“Anh đừng lôi cô ấy như vậy!”
Sự tức giận của Khúc Chấn Sơ ngay lập tức bị những lời này châm ngòi và bùng nổ.
“Liên quan gì tới anh! Đây là vợ của tôi.
Mai Ấn Cầm bất mãn cao giọng.
“Cô ấy là…”
Nhưng vừa mở miệng, anh ta đã phải không cam lòng mà dừng lại.
Anh ta không thể bóc trần thân phận của An Diệc Diệp!
Khúc Chấn Sơ cười khẩy một tiếng, rồi ôm thắt lưng của An Diệc Diệp.
“Cô ấy là của tôi!”
Anh đột ngột cúi đầu xuống và bịt chặt đôi môi ngọt ngào của An Diệc Diệp.
Nụ hôn xâm chiếm, tựa hồ đã lưu lại một dấu ấn trên đôi môi của cô.
Khúc Chấn Sơ ấn vào eo An Diệc Diệp một cách độc đoán, giữa cơ thể họ không có khe hở và không ngừng dây dưa.
Có vẻ như đây là cách duy nhất để che đậy nỗi hoang mang và lo sợ trong lòng mình!
Đùng một tiếng!
Pháo hoa nở rộ sau lưng, chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Khúc Chấn Sơ cắn môi dưới An Diệc Diệp một chút, rồi nói như đang tuyên thệ.
“Cô ấy là Khúc phu nhân, tốt nhất là anh tránh xa cô ấy một chút!”
Mai Ấn Cầm sững sờ đứng ở một bên, mãi cho đến khi An Diệc Diệp bị anh kéo đi thì hai tay buông thõng bên cạnh mới nắm chặt thành nắm đấm!
Cô ấy không phải Khúc phu nhân cũng không phải Tiêu Nhĩ Giai.
CHƯƠNG 127
Càng lúc càng gần. . .
“Tiêu Nhĩ Giai!”
Một giọng nói giận dữ đột nhiên vang lên sau lưng!
An Diệc Diệp hoảng sợ, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Người phía sau đang ngập tràn lửa giận, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, lạnh lùng nhìn cô.
Anh liếc nhìn Mai Ấn Cầm, bên cạnh, nghiến răng, bật ra từng chữ từ kẽ răng.
“Cô ở chỗ này, làm gì?”
Mai Ấn Cầm nhanh chóng thu tay lại, xoay người, nở một nụ cười hiền lành, thân thiện với Khúc Chấn Sơ.
“Anh Khúc, tôi là Mai Ấn Cầm, chúng tôi ở…”
“Tôi không hỏi anh!”
Khúc Chấn Sơ lớn tiếng ngắt lời anh ta, ánh mắt hung ác nhìn An Diệc Diệp đồng thời tiến lại gần cô.
“Chẳng phải cô nói mình không có thời gian đến đây sao? Chẳng phải cô nói phải đến nhà họ Trần à?”
“Vậy cô hãy nói cho tôi biết, tại sao cô lại đang ở đây!”
Anh đi tới trước mặt An Diệc Diệp, bầu không khí xung quanh như bị khí lạnh trên người anh đóng băng trong nháy mắt.
Một nộ khí thế nặng nề đang bao trùm không gian.
An Diệc Diệp không sao nhúc nhích được.
Khúc Chấn Sơ kéo tay cô một cái, khiến cho An Diệc Diệp ngẩng đầu.
“Lúc sáng tôi đã nhắc cô thế nào hả?”
Mai Ấn Cầm nhíu mày, thấy sắc mặt An Diệc Diệp đã hơi trắng bệch, anh ta đã chụp lấy tay Khúc Chấn Sơ.
“Anh đừng lôi cô ấy như vậy!”
Sự tức giận của Khúc Chấn Sơ ngay lập tức bị những lời này châm ngòi và bùng nổ.
“Liên quan gì tới anh! Đây là vợ của tôi.
Mai Ấn Cầm bất mãn cao giọng.
“Cô ấy là…”
Nhưng vừa mở miệng, anh ta đã phải không cam lòng mà dừng lại.
Anh ta không thể bóc trần thân phận của An Diệc Diệp!
Khúc Chấn Sơ cười khẩy một tiếng, rồi ôm thắt lưng của An Diệc Diệp.
“Cô ấy là của tôi!”
Anh đột ngột cúi đầu xuống và bịt chặt đôi môi ngọt ngào của An Diệc Diệp.
Nụ hôn xâm chiếm, tựa hồ đã lưu lại một dấu ấn trên đôi môi của cô.
Khúc Chấn Sơ ấn vào eo An Diệc Diệp một cách độc đoán, giữa cơ thể họ không có khe hở và không ngừng dây dưa.
Có vẻ như đây là cách duy nhất để che đậy nỗi hoang mang và lo sợ trong lòng mình!
Đùng một tiếng!
Pháo hoa nở rộ sau lưng, chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Khúc Chấn Sơ cắn môi dưới An Diệc Diệp một chút, rồi nói như đang tuyên thệ.
“Cô ấy là Khúc phu nhân, tốt nhất là anh tránh xa cô ấy một chút!”
Mai Ấn Cầm sững sờ đứng ở một bên, mãi cho đến khi An Diệc Diệp bị anh kéo đi thì hai tay buông thõng bên cạnh mới nắm chặt thành nắm đấm!
Cô ấy không phải Khúc phu nhân cũng không phải Tiêu Nhĩ Giai.