CHƯƠNG 126
“Cô thật sự không biết tôi sao?”
An Diệc Diệp sợ tới mức lùi về sau một chút, trợn to hai mắt nhìn anh ta.
“Biết…”
An Diệc Diệp có chút căng thẳng, Mai Ấn Cầm khác với những đứa trẻ trong cô nhi viện, những đứa trẻ đó không có quan hệ với nhà họ Khúc nên không cần lo sợ bị lộ tẩy.
Nhưng Mai Ấn Cầm thì khác, hôm nay anh ta đã được mời biểu diễn.
Nhưng…
An Diệc Diệp lại liếc anh một cái, người bên kia dường như không nhận ra cô.
Mai Ấn Cầm đột nhiên mỉm cười và ngồi lại.
“Tôi muốn nghỉ ngơi một lúc, cô không biết đấy thôi, để trốn những người hâm mộ đó, tôi đã chạy xuống từ tầng mười.
Vừa nói, anh ta vừa thở phào như thể còn sợ hãi trong lòng vậy.
An Diệc Diệp thấy anh ta thật sự không nhận ra mình nên mới chận rãi bình tĩnh lại.
“Bọn họ thích anh nên mới chạy theo anh”
“Nhưng cũng không đến mức nhào vào nhà WC nam chứ, mấy “đồng bào nam” khác đều bị bọn họ dọa sợ.” Mai Ấn Cầm nói vừa thật vừa giỡn.
An Diệc Diệp nhịn không được nở nụ cười.
Mai Ấn Cầm lại nói: “Kỳ thật lần này nếu tôi không nghe nói đây là trung tâm mua sắm của của nhà họ Khúc thì tôi sẽ không đến đâu.”
“Vì sao?”
“Cô có biết cô nhi viện Thần Hi ở ngoại ô thành phố không?”
An Diệc Diệp ngẩn ra, cô chột dạ chậm rãi dời tầm mắt.
“Không rõ lắm.”
Mai Ấn Cầm nhìn cô chằm chằm và nói: “Cô nhi viện sắp bị phá bỏ. Tôi nghe nói nhà họ Khúc và nhà họ Dư đang hợp tác xây dựng lại biệt thự. Tôi muốn mua lại cô nhi viện.”
An Diệc Diệp cúi đầu, không nói gì.
Anh ta lại tiếp tục nói: “Tôi đã từng ở trong cô nhi viện này hai năm, và tôi rất có cảm tình với nó, kỳ thực, lần này tôi dời hướng phát triển sự nghiệp của mình đến đây là vì nó.”
“Ừm.”
An Diệc Diệp thấp giọng nói: “Anh tìm nhầm người rồi. Người hợp tác không phải là Khúc Chấn Sơ mà là nhà họ Khúc, họ không cùng một giuộc.”
“Không phải sao?”
“Không phải.” An Diệc Diệp ngẩng đầu, hiếu kỳ nói: “Anh cho rằng họ đã từ bỏ toàn bộ dự án vì một cô nhi viện sao?”
Mai Ấn Cầm vô cùng kiên định nói: “Mọi chuyện đều do con người quyết định.”
“Do con người quyết định?”
An Diệc Diệp quay đầu lại nhìn anh ta, cô không ngờ ngoài bản thân mình, còn có những người đang cố gắng bảo vệ cô nhi viện.
Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy mình không đơn độc.
Ánh sáng rọi lên khuôn mặt của An Diệc Diệp đôi mắt của cô nhàn nhạt tỏa sáng như sao.
Lòng Mai Ấn Cầm như mặt hồ gợn sóng, anh vô thức duỗi tay ra, chậm rãi tới gần tay cô.
CHƯƠNG 126
“Cô thật sự không biết tôi sao?”
An Diệc Diệp sợ tới mức lùi về sau một chút, trợn to hai mắt nhìn anh ta.
“Biết…”
An Diệc Diệp có chút căng thẳng, Mai Ấn Cầm khác với những đứa trẻ trong cô nhi viện, những đứa trẻ đó không có quan hệ với nhà họ Khúc nên không cần lo sợ bị lộ tẩy.
Nhưng Mai Ấn Cầm thì khác, hôm nay anh ta đã được mời biểu diễn.
Nhưng…
An Diệc Diệp lại liếc anh một cái, người bên kia dường như không nhận ra cô.
Mai Ấn Cầm đột nhiên mỉm cười và ngồi lại.
“Tôi muốn nghỉ ngơi một lúc, cô không biết đấy thôi, để trốn những người hâm mộ đó, tôi đã chạy xuống từ tầng mười.
Vừa nói, anh ta vừa thở phào như thể còn sợ hãi trong lòng vậy.
An Diệc Diệp thấy anh ta thật sự không nhận ra mình nên mới chận rãi bình tĩnh lại.
“Bọn họ thích anh nên mới chạy theo anh”
“Nhưng cũng không đến mức nhào vào nhà WC nam chứ, mấy “đồng bào nam” khác đều bị bọn họ dọa sợ.” Mai Ấn Cầm nói vừa thật vừa giỡn.
An Diệc Diệp nhịn không được nở nụ cười.
Mai Ấn Cầm lại nói: “Kỳ thật lần này nếu tôi không nghe nói đây là trung tâm mua sắm của của nhà họ Khúc thì tôi sẽ không đến đâu.”
“Vì sao?”
“Cô có biết cô nhi viện Thần Hi ở ngoại ô thành phố không?”
An Diệc Diệp ngẩn ra, cô chột dạ chậm rãi dời tầm mắt.
“Không rõ lắm.”
Mai Ấn Cầm nhìn cô chằm chằm và nói: “Cô nhi viện sắp bị phá bỏ. Tôi nghe nói nhà họ Khúc và nhà họ Dư đang hợp tác xây dựng lại biệt thự. Tôi muốn mua lại cô nhi viện.”
An Diệc Diệp cúi đầu, không nói gì.
Anh ta lại tiếp tục nói: “Tôi đã từng ở trong cô nhi viện này hai năm, và tôi rất có cảm tình với nó, kỳ thực, lần này tôi dời hướng phát triển sự nghiệp của mình đến đây là vì nó.”
“Ừm.”
An Diệc Diệp thấp giọng nói: “Anh tìm nhầm người rồi. Người hợp tác không phải là Khúc Chấn Sơ mà là nhà họ Khúc, họ không cùng một giuộc.”
“Không phải sao?”
“Không phải.” An Diệc Diệp ngẩng đầu, hiếu kỳ nói: “Anh cho rằng họ đã từ bỏ toàn bộ dự án vì một cô nhi viện sao?”
Mai Ấn Cầm vô cùng kiên định nói: “Mọi chuyện đều do con người quyết định.”
“Do con người quyết định?”
An Diệc Diệp quay đầu lại nhìn anh ta, cô không ngờ ngoài bản thân mình, còn có những người đang cố gắng bảo vệ cô nhi viện.
Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy mình không đơn độc.
Ánh sáng rọi lên khuôn mặt của An Diệc Diệp đôi mắt của cô nhàn nhạt tỏa sáng như sao.
Lòng Mai Ấn Cầm như mặt hồ gợn sóng, anh vô thức duỗi tay ra, chậm rãi tới gần tay cô.