Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 121




CHƯƠNG 121

An Diệc Diệp vừa bước xuống liền nhìn thấy Dư Nhã Thiểm đang ngồi trên sô pha, một chân đang quấn băng gạc, hất hàm sai bảo quản gia cùng cô đầu bếp.

“Sao còn chưa có bữa sáng hả? Tôi đói sắp chết rồi đây này.”

“Nước trái cây của tôi đâu? Có chưa?”

Đám người quản gia bị cô ta chỉ tay năm ngón, bận rộn túi bụi.

Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, cách bài trí của phòng khách đã thay đổi.

“Có chuyện gì vậy?”

An Diệc Diệp xuống đến nơi, Dư Nhã Thiểm quay đầu nhìn cô, uống một ngụm nước trái cây.

“Ồ, tôi thấy phòng khách bài trí xấu quá nên mới bảo họ đổi lại.”

An Diệc Diệp nhíu mày, thấy quản gia phải đau đầu vì nghe theo mệnh lệnh, liền vươn tay ngăn cản.

“Tại sao cô lại ở đây?”

Dư Nhã Thiểm đứng lên, nhìn cô với ánh mắt vô cùng đắc ý.

“Đương nhiên là anh Chấn Sơ thấy tôi bị thương, ở một mình bất tiện nên bảo tôi dọn về đây.”

Nói xong, cô ta gọi đầu bếp dìu mình đến phòng ăn.

An Diệc Diệp nhìn chân của cô ta.

“Chẳng phải cô chỉ bị trầy xước sơ sơ thôi sao?”

“Đúng vậy, ai bảo anh Chấn Sơ thương tôi chứ? Tôi chỉ bị trầy sơ sơ mà anh ấy cũng đau lòng.”

An Diệc Diệp thấy cô ta sai người nấu đồ ăn cho mình, liền quay đầu hỏi quản gia bên cạnh.

“Anh Khúc đâu?”

“Đã đến công ty rồi ạ.”

Quản gia thở dài một hơi, cuối cùng ông ta cũng biết thế nào là trời đất khác biệt.

Chỉ trong một buổi sáng mà ông ta đã loay hoay đến rã rời xương cốt.

So ra thì cô Tiêu dịu dàng và tốt bụng hơn.

An Diệc Diệp không nói gì, đi qua ngồi xuống đối diện với Dư Nhã Thiểm.

Dư Nhã Thiểm nhìn cô.

“Ây, đưa nước cho tôi.”

An Diệc Diệp không hề động đậy.

Kịch!

Dư Nhã Thiểm đá cái bàn.

An Diệc Diệp liền nhúc nhích, cầm ly nước bên cạnh lên.

Dư Nhã Thiểm mỉm cười hài lòng, đưa tay ra.

“Đưa tôi.”

An Diệc Diệp thấy vậy thì thì cầm ly nước uống sạch.

“Tôi ăn no rồi.”

Nói xong, cô xoa xoa khóe miệng, đứng lên, xoay người rời đi.

“Đáng ghét!”

Dư Nhã Thiểm nhìn bóng lưng An Diệc Diệp tức giận đá vào chân bàn.

CHƯƠNG 121

An Diệc Diệp vừa bước xuống liền nhìn thấy Dư Nhã Thiểm đang ngồi trên sô pha, một chân đang quấn băng gạc, hất hàm sai bảo quản gia cùng cô đầu bếp.

“Sao còn chưa có bữa sáng hả? Tôi đói sắp chết rồi đây này.”

“Nước trái cây của tôi đâu? Có chưa?”

Đám người quản gia bị cô ta chỉ tay năm ngón, bận rộn túi bụi.

Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, cách bài trí của phòng khách đã thay đổi.

“Có chuyện gì vậy?”

An Diệc Diệp xuống đến nơi, Dư Nhã Thiểm quay đầu nhìn cô, uống một ngụm nước trái cây.

“Ồ, tôi thấy phòng khách bài trí xấu quá nên mới bảo họ đổi lại.”

An Diệc Diệp nhíu mày, thấy quản gia phải đau đầu vì nghe theo mệnh lệnh, liền vươn tay ngăn cản.

“Tại sao cô lại ở đây?”

Dư Nhã Thiểm đứng lên, nhìn cô với ánh mắt vô cùng đắc ý.

“Đương nhiên là anh Chấn Sơ thấy tôi bị thương, ở một mình bất tiện nên bảo tôi dọn về đây.”

Nói xong, cô ta gọi đầu bếp dìu mình đến phòng ăn.

An Diệc Diệp nhìn chân của cô ta.

“Chẳng phải cô chỉ bị trầy xước sơ sơ thôi sao?”

“Đúng vậy, ai bảo anh Chấn Sơ thương tôi chứ? Tôi chỉ bị trầy sơ sơ mà anh ấy cũng đau lòng.”

An Diệc Diệp thấy cô ta sai người nấu đồ ăn cho mình, liền quay đầu hỏi quản gia bên cạnh.

“Anh Khúc đâu?”

“Đã đến công ty rồi ạ.”

Quản gia thở dài một hơi, cuối cùng ông ta cũng biết thế nào là trời đất khác biệt.

Chỉ trong một buổi sáng mà ông ta đã loay hoay đến rã rời xương cốt.

So ra thì cô Tiêu dịu dàng và tốt bụng hơn.

An Diệc Diệp không nói gì, đi qua ngồi xuống đối diện với Dư Nhã Thiểm.

Dư Nhã Thiểm nhìn cô.

“Ây, đưa nước cho tôi.”

An Diệc Diệp không hề động đậy.

Kịch!

Dư Nhã Thiểm đá cái bàn.

An Diệc Diệp liền nhúc nhích, cầm ly nước bên cạnh lên.

Dư Nhã Thiểm mỉm cười hài lòng, đưa tay ra.

“Đưa tôi.”

An Diệc Diệp thấy vậy thì thì cầm ly nước uống sạch.

“Tôi ăn no rồi.”

Nói xong, cô xoa xoa khóe miệng, đứng lên, xoay người rời đi.

“Đáng ghét!”

Dư Nhã Thiểm nhìn bóng lưng An Diệc Diệp tức giận đá vào chân bàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.