Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 119




CHƯƠNG 119

“Thật đáng tiếc, mấy ngày nay con trai ông đi công tác, nếu không hai đứa có thể làm quen một chút.”

An Diệc Diệp bất đắc dĩ, đây là lần đầu cô gặp một ông bố đi tìm bạn gái giúp con mình như vậy.

“Không cần đâu, mấy ngày tới cháu phải sửa cái bát sứ Thanh Hoa này nên sợ là không có thời gian.”

Nhắc đến chuyện này, lão Trương lại vui vẻ hẳn lên.

“Ông biết mà, cháu cứ từ từ mà sửa, ông không gấp.”

Phải một lúc lâu mới tiễn được lão Trương đi, An Diệc Diệp xoay người vào nhà.

Bước vào hành lang thì thấy phòng khách không có đèn, tối om.

Kỳ quái, hiện tại mới chín giờ.

Quản gia đâu?

An Diệc Diệp sờ soạng tìm đường đi vào.

“Cô đi đâu vậy?”

Một giọng nói lạnh lẽo mang chút giận dữ đột nhiên vang lên trong bóng tối, anh ta vừa lên tiếng, bầu không khí xung quanh liền đóng băng.

An Diệc Diệp hoảng sợ, nhanh chóng quay đầu lại thì thấy trong bóng tối có một bóng người mờ nhạt trên sô pha.

“Khúc Chấn Sơ?”

Bóng người trong bóng tối đột nhiên đứng lên, trông đặc biệt cao lớn dưới sự bao trùm của bóng đêm.

Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã nói thế nào? Cô xem lời tôi nói như gió thoảng mây bay hả?”

“Anh bảo tôi không được đi lung tung, nhưng tôi có đi lung tung đâu, tôi đến nhà lão Trương mà.”

Khúc Chấn Sơ tiến lên đứng đối diện với An Diệc Diệp.

“Cô còn cãi nữa à? Cô đã gặp ai? Cùng ăn cơm với nhau à?”

Anh chụp tay cô lại.

“Đừng nói với tôi là hai người không làm gì hết nhé!”

An Diệc Diệp bị anh kéo, chiếc hộp trên tay suýt chút nữa rơi ra ngoài.

“Anh thả tay ra! Cái hộp sắp rơi rồi này!”

Khúc Chấn Sơ nhìn xuống và thấy An Diệc Diệp đang ôm chiếc hộp trên tay, đôi mắt anh tối sầm lại, giật lấy.

“Đây là cái gì? Mới gặp lần đầu đã tặng quà rồi à?”

An Diệc Diệp hoảng hốt, chỉ sợ anh vứt cái hộp xuống mặt đất.

Cái bát đã vỡ thành bốn năm mảnh rồi, nếu còn bị ném lần nữa thì sợ là vô phương cứu chữa.

“Khúc Chấn Sơ! Trả lại cho tôi!”

Mặt Khúc Chấn Sơ lại càng đen hơn, anh trực tiếp mở nắp hộp ra.

Anh sững sờ khi nhìn thấy những mảnh vỡ của chiếc bát sứ bên trong.

“Tên đó tặng cô thứ này sao?”

An Diệc Diệp vội vàng giật cái hộp lại.

“Đây là chén sứ mà tôi đã đồng ý sửa cho lão Trương.”

CHƯƠNG 119

“Thật đáng tiếc, mấy ngày nay con trai ông đi công tác, nếu không hai đứa có thể làm quen một chút.”

An Diệc Diệp bất đắc dĩ, đây là lần đầu cô gặp một ông bố đi tìm bạn gái giúp con mình như vậy.

“Không cần đâu, mấy ngày tới cháu phải sửa cái bát sứ Thanh Hoa này nên sợ là không có thời gian.”

Nhắc đến chuyện này, lão Trương lại vui vẻ hẳn lên.

“Ông biết mà, cháu cứ từ từ mà sửa, ông không gấp.”

Phải một lúc lâu mới tiễn được lão Trương đi, An Diệc Diệp xoay người vào nhà.

Bước vào hành lang thì thấy phòng khách không có đèn, tối om.

Kỳ quái, hiện tại mới chín giờ.

Quản gia đâu?

An Diệc Diệp sờ soạng tìm đường đi vào.

“Cô đi đâu vậy?”

Một giọng nói lạnh lẽo mang chút giận dữ đột nhiên vang lên trong bóng tối, anh ta vừa lên tiếng, bầu không khí xung quanh liền đóng băng.

An Diệc Diệp hoảng sợ, nhanh chóng quay đầu lại thì thấy trong bóng tối có một bóng người mờ nhạt trên sô pha.

“Khúc Chấn Sơ?”

Bóng người trong bóng tối đột nhiên đứng lên, trông đặc biệt cao lớn dưới sự bao trùm của bóng đêm.

Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã nói thế nào? Cô xem lời tôi nói như gió thoảng mây bay hả?”

“Anh bảo tôi không được đi lung tung, nhưng tôi có đi lung tung đâu, tôi đến nhà lão Trương mà.”

Khúc Chấn Sơ tiến lên đứng đối diện với An Diệc Diệp.

“Cô còn cãi nữa à? Cô đã gặp ai? Cùng ăn cơm với nhau à?”

Anh chụp tay cô lại.

“Đừng nói với tôi là hai người không làm gì hết nhé!”

An Diệc Diệp bị anh kéo, chiếc hộp trên tay suýt chút nữa rơi ra ngoài.

“Anh thả tay ra! Cái hộp sắp rơi rồi này!”

Khúc Chấn Sơ nhìn xuống và thấy An Diệc Diệp đang ôm chiếc hộp trên tay, đôi mắt anh tối sầm lại, giật lấy.

“Đây là cái gì? Mới gặp lần đầu đã tặng quà rồi à?”

An Diệc Diệp hoảng hốt, chỉ sợ anh vứt cái hộp xuống mặt đất.

Cái bát đã vỡ thành bốn năm mảnh rồi, nếu còn bị ném lần nữa thì sợ là vô phương cứu chữa.

“Khúc Chấn Sơ! Trả lại cho tôi!”

Mặt Khúc Chấn Sơ lại càng đen hơn, anh trực tiếp mở nắp hộp ra.

Anh sững sờ khi nhìn thấy những mảnh vỡ của chiếc bát sứ bên trong.

“Tên đó tặng cô thứ này sao?”

An Diệc Diệp vội vàng giật cái hộp lại.

“Đây là chén sứ mà tôi đã đồng ý sửa cho lão Trương.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.