Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 117




CHƯƠNG 117

“Cháu cứ yên tâm, trong thành phố này không có chỗ nào mà ông không thể đi được.”

“Cháu mau lên xe đi, nhanh lên nào!”

An Diệc Diệp khó xử nói: “Nhưng cháu phải về nhà.”

Ông Trương ghét bỏ nói.

“Cháu về nhà làm gì? Đối mặt với khuôn mặt như tảng băng của Khúc Chấn Sơ mà cháu vẫn có thể ăn cơm à? Cháu cứ đi xem mấy món bảo bối của ông đi, khó khăn lắm ông mới tìm được nó đấy.”

An Diệc Diệp chưa kịp nói gì, đã bị ông Trương vừa đẩy vừa khuyên, bảo cô lên xe, rồi chạy thẳng về nhà tổ nhà họ Trương.

Xe ông Trương vừa rời khỏi trường học, thì một chiếc Spyker C8 từ từ chạy vào trường.

Khúc Chấn Sơ bước xuống xe, rồi đi về phía phòng học của An Diệc Diệp.

Anh nhìn bó hoa hồng đỏ rực trong tay, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

Có trời mới biết khi nãy tại sao anh lại ma xui quỷ khiến, đi tới tiệm bán hoa một chuyến, rồi mua bó hoa này theo lời giới thiệu của nhân viên.

Chẳng lẽ là vì chuyện hồi sáng?

Anh cầm bó hoa đi thẳng vào trong, rồi nhìn khắp phòng, nhưng không nhìn thấy bóng dáng An Diệc Diệp.

Đúng lúc có người đang đi ra, nên Khúc Chấn Sơ gọi người đó lại.

“Cho hỏi Tiêu Nhĩ Giai đâu rồi?”

Đối phương nhìn xung quanh rồi đáp.

“Cô ấy hả? Cô ấy vừa đi rồi.”

Mấy người trong phòng học nhìn thấy Khúc Chấn Sơ, thì đều nhận ra anh nên vội chạy tới nói.

“Tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy ngồi vào chiếc Spyker.”

“Có phải là xe nhà họ Trương không? Chẳng phải quản gia nhà bọn họ mới đổi xe à?”

“Nhà họ Trương ư, tôi biết rồi! Hai hôm trước tôi còn nhìn thấy anh ta trên tạp chí, vừa điển trai lại thông minh.”

Mấy người đó liên tục bàn tán.

Sắc mặt Khúc Chấn Sơ ngày càng u ám.

Nhà họ Trương?

Anh nhớ trong buổi tiệc hôm qua, ông Trương đã nói, muốn giới thiệu An Diệc Diệp làm quen với con trai ông ta, còn mong anh và cô ly hôn nữa.

Khúc Chấn Sơ khẽ híp mắt, lộ ra vẻ hung ác.

Cô nóng lòng đến thế ư?

Bó hoa hồng đỏ rực trong tay nhất thời làm chói mắt anh.

Khúc Chấn Sơ mím chặt môi, vẻ mặt tràn đầy lạnh lẽo ném thẳng bó hoa hồng trong tay vào thùng rác ở bên cạnh, rồi xoay người rời đi.

Ở bên này, An Diệc Diệp bất đắc dĩ bị ông Trương dẫn thẳng về nhà.

Cô vừa bước vào, đã thấy đồ cổ di vật văn hóa bày la liệt, nên nhất thời ném hết mấy chuyện khác lên chín tầng mây.

Đồ cổ trong nhà ông Trương khác với Khúc Chấn Sơ, đa số di vật văn hóa trong lâu đài của anh đều quý giá, mỗi món đều được mua về với giá mấy chục tỷ từ phòng đấu giá.

CHƯƠNG 117

“Cháu cứ yên tâm, trong thành phố này không có chỗ nào mà ông không thể đi được.”

“Cháu mau lên xe đi, nhanh lên nào!”

An Diệc Diệp khó xử nói: “Nhưng cháu phải về nhà.”

Ông Trương ghét bỏ nói.

“Cháu về nhà làm gì? Đối mặt với khuôn mặt như tảng băng của Khúc Chấn Sơ mà cháu vẫn có thể ăn cơm à? Cháu cứ đi xem mấy món bảo bối của ông đi, khó khăn lắm ông mới tìm được nó đấy.”

An Diệc Diệp chưa kịp nói gì, đã bị ông Trương vừa đẩy vừa khuyên, bảo cô lên xe, rồi chạy thẳng về nhà tổ nhà họ Trương.

Xe ông Trương vừa rời khỏi trường học, thì một chiếc Spyker C8 từ từ chạy vào trường.

Khúc Chấn Sơ bước xuống xe, rồi đi về phía phòng học của An Diệc Diệp.

Anh nhìn bó hoa hồng đỏ rực trong tay, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

Có trời mới biết khi nãy tại sao anh lại ma xui quỷ khiến, đi tới tiệm bán hoa một chuyến, rồi mua bó hoa này theo lời giới thiệu của nhân viên.

Chẳng lẽ là vì chuyện hồi sáng?

Anh cầm bó hoa đi thẳng vào trong, rồi nhìn khắp phòng, nhưng không nhìn thấy bóng dáng An Diệc Diệp.

Đúng lúc có người đang đi ra, nên Khúc Chấn Sơ gọi người đó lại.

“Cho hỏi Tiêu Nhĩ Giai đâu rồi?”

Đối phương nhìn xung quanh rồi đáp.

“Cô ấy hả? Cô ấy vừa đi rồi.”

Mấy người trong phòng học nhìn thấy Khúc Chấn Sơ, thì đều nhận ra anh nên vội chạy tới nói.

“Tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy ngồi vào chiếc Spyker.”

“Có phải là xe nhà họ Trương không? Chẳng phải quản gia nhà bọn họ mới đổi xe à?”

“Nhà họ Trương ư, tôi biết rồi! Hai hôm trước tôi còn nhìn thấy anh ta trên tạp chí, vừa điển trai lại thông minh.”

Mấy người đó liên tục bàn tán.

Sắc mặt Khúc Chấn Sơ ngày càng u ám.

Nhà họ Trương?

Anh nhớ trong buổi tiệc hôm qua, ông Trương đã nói, muốn giới thiệu An Diệc Diệp làm quen với con trai ông ta, còn mong anh và cô ly hôn nữa.

Khúc Chấn Sơ khẽ híp mắt, lộ ra vẻ hung ác.

Cô nóng lòng đến thế ư?

Bó hoa hồng đỏ rực trong tay nhất thời làm chói mắt anh.

Khúc Chấn Sơ mím chặt môi, vẻ mặt tràn đầy lạnh lẽo ném thẳng bó hoa hồng trong tay vào thùng rác ở bên cạnh, rồi xoay người rời đi.

Ở bên này, An Diệc Diệp bất đắc dĩ bị ông Trương dẫn thẳng về nhà.

Cô vừa bước vào, đã thấy đồ cổ di vật văn hóa bày la liệt, nên nhất thời ném hết mấy chuyện khác lên chín tầng mây.

Đồ cổ trong nhà ông Trương khác với Khúc Chấn Sơ, đa số di vật văn hóa trong lâu đài của anh đều quý giá, mỗi món đều được mua về với giá mấy chục tỷ từ phòng đấu giá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.