Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 116




CHƯƠNG 116

Tài xế thở dài.

Mấy ngày trước ông đã được Khúc Chấn Sơ dặn đi đón Dư Nhã Thiểm, ai dè cô ta lại mấy lần hãm hại ông lấy trộm đồ.

Rõ ràng là tự cô ta ném đồ lung tung rồi không tìm thấy, thế mà lại nói ông lấy trộm đồ, còn muốn sa thải ông.

Nếu không nhờ cậu Khúc đè xuống, có lẽ ông chẳng còn công việc sống tạm qua ngày này nữa.

Ông thật sự không hiểu, tại sao Khúc Chấn Sơ lại bỏ mặc cô vợ tốt như vậy, rồi ra ngoài tìm người phụ nữ đanh đá như cô ta.

“Cô quá nhượng bộ Dư Nhã Thiểm đó rồi.”

Ngay cả ông cũng cảm thấy không đáng cho An Diệc Diệp.

“Là tự cô ta đuổi tài xế đi, đã không có giấy phép lái xe còn muốn tự lái, hơn nữa tôi mới nghe nói, cô ta chỉ bị trầy xước nhẹ thôi, thế mà làm ầm lên, nhất quyết đòi nằm viện, để cậu chủ ở bên cô ta, ngay cả tôi…”

Ông càng nói càng kích động, trông có vẻ còn tức hơn An Diệc Diệp.

“Ông đừng nói nữa.”

An Diệc Diệp ngắt lời ông ta.

“Cô ta muốn nằm viện thì cứ để cô ta nằm đi, không liên quan gì đến tôi.”

Tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu, rồi lắc đầu bất đắc dĩ.

Cô vừa bước vào phòng học, thì điện thoại bỗng reo lên.

An Diệc Diệp lấy ra xem, trên màn hình hiện lên mấy chữ ngắn ngủi.

“Tan học cô đừng chạy lung tung.”

Không ngờ là tin nhắn do Khúc Chấn Sơ gửi tới.

An Diệc Diệp nhìn một giây, đây là lần đầu tiên Khúc Chấn Sơ gửi tin nhắn cho cô, nhưng cô chẳng hề thấy vui.

Anh bảo cô đừng chạy lung tung để làm gì?

Chẳng lẽ anh định gọi cô cùng tới bệnh viện thăm Dư Nhã Thiểm?

Cô nhíu mày, rồi ném điện thoại vào trong balo.

Buổi chiều, An Diệc Diệp vừa ra khỏi phòng học, thì trong đầu chợt nhớ tới tin nhắn mà Khúc Chấn Sơ gửi cho cô.

Cô hơi do dự, thì bỗng nhìn thấy một ông lão có thân hình gầy gò đang đứng ngoài cửa.

Ông lão mặc áo nhà Đường màu trắng, râu tóc hoa râm, đứng thẳng tắp ở đó, nhất thời thu hút không ít sự chú ý.

An Diệc Diệp vừa nhìn thấy đã kinh ngạc thốt lên.

“Ông Trương? Sao ông lại ở đây ạ?”

Ông Trương vốn đang nghiêm túc, nhưng vừa nhìn thấy An Diệc Diệp đã tươi cười ngay, vội đi tới nắm chặt tay cô, như sợ cô chạy mất.

“Ông biết hôm nay cháu tan học sớm, đi thôi, ông đã nóng lòng muốn cho cháu xem mấy món bảo bối trong nhà ông rồi.”

An Diệc Diệp bị ông kéo đi hai bước, thì nhận ra có một chiếc xe đang đậu ở đây.

Không ngờ ông Trương lại lái xe vào trong trường học.

“Trường tụi cháu không cho chạy xe vào trong.” Ông Trương đắc ý vỗ ngực nói.

CHƯƠNG 116

Tài xế thở dài.

Mấy ngày trước ông đã được Khúc Chấn Sơ dặn đi đón Dư Nhã Thiểm, ai dè cô ta lại mấy lần hãm hại ông lấy trộm đồ.

Rõ ràng là tự cô ta ném đồ lung tung rồi không tìm thấy, thế mà lại nói ông lấy trộm đồ, còn muốn sa thải ông.

Nếu không nhờ cậu Khúc đè xuống, có lẽ ông chẳng còn công việc sống tạm qua ngày này nữa.

Ông thật sự không hiểu, tại sao Khúc Chấn Sơ lại bỏ mặc cô vợ tốt như vậy, rồi ra ngoài tìm người phụ nữ đanh đá như cô ta.

“Cô quá nhượng bộ Dư Nhã Thiểm đó rồi.”

Ngay cả ông cũng cảm thấy không đáng cho An Diệc Diệp.

“Là tự cô ta đuổi tài xế đi, đã không có giấy phép lái xe còn muốn tự lái, hơn nữa tôi mới nghe nói, cô ta chỉ bị trầy xước nhẹ thôi, thế mà làm ầm lên, nhất quyết đòi nằm viện, để cậu chủ ở bên cô ta, ngay cả tôi…”

Ông càng nói càng kích động, trông có vẻ còn tức hơn An Diệc Diệp.

“Ông đừng nói nữa.”

An Diệc Diệp ngắt lời ông ta.

“Cô ta muốn nằm viện thì cứ để cô ta nằm đi, không liên quan gì đến tôi.”

Tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu, rồi lắc đầu bất đắc dĩ.

Cô vừa bước vào phòng học, thì điện thoại bỗng reo lên.

An Diệc Diệp lấy ra xem, trên màn hình hiện lên mấy chữ ngắn ngủi.

“Tan học cô đừng chạy lung tung.”

Không ngờ là tin nhắn do Khúc Chấn Sơ gửi tới.

An Diệc Diệp nhìn một giây, đây là lần đầu tiên Khúc Chấn Sơ gửi tin nhắn cho cô, nhưng cô chẳng hề thấy vui.

Anh bảo cô đừng chạy lung tung để làm gì?

Chẳng lẽ anh định gọi cô cùng tới bệnh viện thăm Dư Nhã Thiểm?

Cô nhíu mày, rồi ném điện thoại vào trong balo.

Buổi chiều, An Diệc Diệp vừa ra khỏi phòng học, thì trong đầu chợt nhớ tới tin nhắn mà Khúc Chấn Sơ gửi cho cô.

Cô hơi do dự, thì bỗng nhìn thấy một ông lão có thân hình gầy gò đang đứng ngoài cửa.

Ông lão mặc áo nhà Đường màu trắng, râu tóc hoa râm, đứng thẳng tắp ở đó, nhất thời thu hút không ít sự chú ý.

An Diệc Diệp vừa nhìn thấy đã kinh ngạc thốt lên.

“Ông Trương? Sao ông lại ở đây ạ?”

Ông Trương vốn đang nghiêm túc, nhưng vừa nhìn thấy An Diệc Diệp đã tươi cười ngay, vội đi tới nắm chặt tay cô, như sợ cô chạy mất.

“Ông biết hôm nay cháu tan học sớm, đi thôi, ông đã nóng lòng muốn cho cháu xem mấy món bảo bối trong nhà ông rồi.”

An Diệc Diệp bị ông kéo đi hai bước, thì nhận ra có một chiếc xe đang đậu ở đây.

Không ngờ ông Trương lại lái xe vào trong trường học.

“Trường tụi cháu không cho chạy xe vào trong.” Ông Trương đắc ý vỗ ngực nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.