CHƯƠNG 115
Quản gia gật đầu chắc nịch.
Cô uống một ngụm cháo, nhưng trong đầu chẳng nhớ gì cả.
Không ngờ Khúc Chấn Sơ lại đưa cô về.
Có lẽ anh sợ cô ngủ ở đó sẽ làm anh mất mặt.
An Diệc Diệp gượng cười, cô còn không hiểu rõ tính khí Khúc Chấn Sơ ư?
Cô đang nghĩ ngợi thì Khúc Chấn Sơ bỗng từ bên ngoài đi vào.
Bình thường, lẽ ra giờ này anh đã tới công ty rồi, nhưng hôm nay vẫn chưa đi.
An Diệc Diệp vừa nhìn thấy anh thì vội dời mắt sang chỗ khác, còn tưởng anh về nhà lấy đồ.
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại đi thẳng về phía cô.
“Hôm nay tôi sẽ chở cô tới trường.”
Anh bỗng lên tiếng.
An Diệc Diệp lắc đầu đáp.
“Không cần đâu, tài xế sẽ đưa tôi đi.”
Cô không muốn tạo ra ảo giác không cần thiết cho mình nữa, nhưng Khúc Chấn Sơ lại không cho cô từ chối.
“Tôi sẽ chở cô đi.”
Hai người cùng đi ra ngoài, vừa ngồi lên xe, quản gia bỗng gấp gáp chạy tới.
Ông nhíu chặt mày, vẻ mặt hơi sốt sắng, vội chạy tới trước cửa xe.
“Cậu chủ, bên cô Dư gọi tới.”
Khúc Chấn Sơ nhất thời ngừng lại.
“Sao thế?”
Quản gia trầm giọng nói: “Cô Dư bị tai nạn, giờ đã được đưa tới bệnh viện.”
Khúc Chấn Sơ vội ngừng hành động chuẩn bị lái xe.
“Có nghiêm trọng lắm không?”
“Tôi cũng không rõ, có lẽ là mới được đưa tới bệnh viện.”
Lúc Khúc Chấn Sơ đang do dự, thì An Diệc Diệp đã giành nói trước.
“Anh đi qua đó đi.”
Cô tháo dây an toàn ra, rồi bước xuống xe.
“Tôi sẽ tự đến trường.”
Khúc Chấn Sơ định gọi cô lại, nhưng An Diệc Diệp đã nhanh chóng chui vào xe đã chuẩn bị sẵn ở bên cạnh.
Thậm chí còn không nói câu nào, đã lái xe rời đi.
Khúc Chấn Sơ đen mặt, lại khởi động xe.
“Ông nói địa chỉ bệnh viện cho tôi đi.”
Tài xế lái xe ra khỏi cổng, An Diệc Diệp quay đầu nhìn, thấy Khúc Chấn Sơ đã chạy về phía bệnh viện.
Tài xế nhìn hành động của cô qua gương chiếu hậu, khẽ nói: “Cô Tiêu, lúc nãy cô nên để cậu chủ chở cô đến trường.”
“Không cần đâu, chẳng phải Dư Nhã Thiểm đang ở trong bệnh viện à?”
CHƯƠNG 115
Quản gia gật đầu chắc nịch.
Cô uống một ngụm cháo, nhưng trong đầu chẳng nhớ gì cả.
Không ngờ Khúc Chấn Sơ lại đưa cô về.
Có lẽ anh sợ cô ngủ ở đó sẽ làm anh mất mặt.
An Diệc Diệp gượng cười, cô còn không hiểu rõ tính khí Khúc Chấn Sơ ư?
Cô đang nghĩ ngợi thì Khúc Chấn Sơ bỗng từ bên ngoài đi vào.
Bình thường, lẽ ra giờ này anh đã tới công ty rồi, nhưng hôm nay vẫn chưa đi.
An Diệc Diệp vừa nhìn thấy anh thì vội dời mắt sang chỗ khác, còn tưởng anh về nhà lấy đồ.
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại đi thẳng về phía cô.
“Hôm nay tôi sẽ chở cô tới trường.”
Anh bỗng lên tiếng.
An Diệc Diệp lắc đầu đáp.
“Không cần đâu, tài xế sẽ đưa tôi đi.”
Cô không muốn tạo ra ảo giác không cần thiết cho mình nữa, nhưng Khúc Chấn Sơ lại không cho cô từ chối.
“Tôi sẽ chở cô đi.”
Hai người cùng đi ra ngoài, vừa ngồi lên xe, quản gia bỗng gấp gáp chạy tới.
Ông nhíu chặt mày, vẻ mặt hơi sốt sắng, vội chạy tới trước cửa xe.
“Cậu chủ, bên cô Dư gọi tới.”
Khúc Chấn Sơ nhất thời ngừng lại.
“Sao thế?”
Quản gia trầm giọng nói: “Cô Dư bị tai nạn, giờ đã được đưa tới bệnh viện.”
Khúc Chấn Sơ vội ngừng hành động chuẩn bị lái xe.
“Có nghiêm trọng lắm không?”
“Tôi cũng không rõ, có lẽ là mới được đưa tới bệnh viện.”
Lúc Khúc Chấn Sơ đang do dự, thì An Diệc Diệp đã giành nói trước.
“Anh đi qua đó đi.”
Cô tháo dây an toàn ra, rồi bước xuống xe.
“Tôi sẽ tự đến trường.”
Khúc Chấn Sơ định gọi cô lại, nhưng An Diệc Diệp đã nhanh chóng chui vào xe đã chuẩn bị sẵn ở bên cạnh.
Thậm chí còn không nói câu nào, đã lái xe rời đi.
Khúc Chấn Sơ đen mặt, lại khởi động xe.
“Ông nói địa chỉ bệnh viện cho tôi đi.”
Tài xế lái xe ra khỏi cổng, An Diệc Diệp quay đầu nhìn, thấy Khúc Chấn Sơ đã chạy về phía bệnh viện.
Tài xế nhìn hành động của cô qua gương chiếu hậu, khẽ nói: “Cô Tiêu, lúc nãy cô nên để cậu chủ chở cô đến trường.”
“Không cần đâu, chẳng phải Dư Nhã Thiểm đang ở trong bệnh viện à?”