Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 113




CHƯƠNG 113

“Ông muốn nói gì?”

Mặc dù Khúc Kiều biết Khúc Chấn Sơ hận ông, nhưng lần nào nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo đó, ông vẫn chấn động.

Giọng nói ông trầm thấp, đi thẳng vào vấn đề: “Dư Nhã Thiểm đó là sao?”

“Chúng tôi chỉ là bạn.”

Khúc Kiều hoàn toàn không tin, chỉ nhìn dáng vẻ hôm nay của hai người, sao có thể chỉ là bạn bè?

Ông hừ lạnh, hỏi ngược lại: “Hai đứa là bạn bè hay tình nhân?”

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ nhất thời lạnh lẽo, như hầm băng.

Anh nhếch miệng nở nụ cười mỉa mai.

“Tôi không giống ông.”

Mắt Khúc Kiều nhất thời thu nhỏ lại, sắc mặt cũng ảm đạm.

“Ba mặc kệ cô ta là gì của con, nhưng con hãy phân rõ cho ba, con đã kết hôn rồi. Giờ thân phận của con là gì, con có biết bên ngoài đã lan truyền tin đồn khó nghe đến nhường nào không?”

Khúc Chấn Sơ im lặng, không biết có nghe lọt không.

Trong lòng Khúc Kiều cảm thấy hổ thẹn với anh, nên hoàn toàn không làm gì được.

Một lúc sau, ông mới thở dài nói.

“Mặc dù cuộc hôn nhân này có hơi vội vàng, nhưng hôm nay con cũng nhìn thấy rồi đó, con bé là một cô gái tốt, nếu con không chịu giữ chặt, thì sau này con sẽ hối tiếc.”

“Ông nói xong chưa?” Khúc Chấn Sơ hờ hững hỏi.

Khúc Kiều sửng sốt, bị anh chặn họng đến mức sắc mặt cực kỳ khó coi.

Khúc Chấn Sơ dứt khoát xoay người rời đi.

Nhưng vừa đi tới cửa, anh đã ngừng bước nói.

“Ông không có tư cách dạy bảo tôi.”

Khúc Kiều nhìn anh rời khỏi thư phòng, nhất thời cả người như bị hút cạn sức lực, chỉ còn lại nỗi phiền muộn và hối hận.

Khúc Chấn Sơ rời khỏi thư phòng, rồi đi tới phòng tiệc.

Mọi người đã về gần hết rồi, chỉ còn lại mấy người trẻ tuổi đang vui vẻ.

Anh vừa bước vào, Dư Nhã Thiểm đang khiêu vũ đã nhìn thấy anh, nên tươi cười chạy tới ngay.

“Anh Chấn Sơ, anh mới đi đâu thế?”

Cô ta kéo tay Khúc Chấn Sơ đi tới sàn nhảy.

“Anh mau tới khiêu vũ cùng em đi.”

Khúc Chấn Sơ mất tập trung nhìn xung quanh, thấy An Diệc Diệp đang ngồi trong góc thì vội ngừng bước.

Anh hất tay Dư Nhã Thiểm ra.

“Anh vẫn còn tý việc, em tự đi chơi đi.”

Dư Nhã Thiểm nhìn theo tầm mắt anh, nhất thời hiểu rõ tý việc của anh có nghĩa là gì, nên sắc mặt bỗng thay đổi.

Nhưng cô lại nhanh chóng tươi cười.

“Không được, em bỗng cảm thấy hơi mệt, anh Chấn Sơ, anh đưa em về đi, em muốn đi cùng anh.”

CHƯƠNG 113

“Ông muốn nói gì?”

Mặc dù Khúc Kiều biết Khúc Chấn Sơ hận ông, nhưng lần nào nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo đó, ông vẫn chấn động.

Giọng nói ông trầm thấp, đi thẳng vào vấn đề: “Dư Nhã Thiểm đó là sao?”

“Chúng tôi chỉ là bạn.”

Khúc Kiều hoàn toàn không tin, chỉ nhìn dáng vẻ hôm nay của hai người, sao có thể chỉ là bạn bè?

Ông hừ lạnh, hỏi ngược lại: “Hai đứa là bạn bè hay tình nhân?”

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ nhất thời lạnh lẽo, như hầm băng.

Anh nhếch miệng nở nụ cười mỉa mai.

“Tôi không giống ông.”

Mắt Khúc Kiều nhất thời thu nhỏ lại, sắc mặt cũng ảm đạm.

“Ba mặc kệ cô ta là gì của con, nhưng con hãy phân rõ cho ba, con đã kết hôn rồi. Giờ thân phận của con là gì, con có biết bên ngoài đã lan truyền tin đồn khó nghe đến nhường nào không?”

Khúc Chấn Sơ im lặng, không biết có nghe lọt không.

Trong lòng Khúc Kiều cảm thấy hổ thẹn với anh, nên hoàn toàn không làm gì được.

Một lúc sau, ông mới thở dài nói.

“Mặc dù cuộc hôn nhân này có hơi vội vàng, nhưng hôm nay con cũng nhìn thấy rồi đó, con bé là một cô gái tốt, nếu con không chịu giữ chặt, thì sau này con sẽ hối tiếc.”

“Ông nói xong chưa?” Khúc Chấn Sơ hờ hững hỏi.

Khúc Kiều sửng sốt, bị anh chặn họng đến mức sắc mặt cực kỳ khó coi.

Khúc Chấn Sơ dứt khoát xoay người rời đi.

Nhưng vừa đi tới cửa, anh đã ngừng bước nói.

“Ông không có tư cách dạy bảo tôi.”

Khúc Kiều nhìn anh rời khỏi thư phòng, nhất thời cả người như bị hút cạn sức lực, chỉ còn lại nỗi phiền muộn và hối hận.

Khúc Chấn Sơ rời khỏi thư phòng, rồi đi tới phòng tiệc.

Mọi người đã về gần hết rồi, chỉ còn lại mấy người trẻ tuổi đang vui vẻ.

Anh vừa bước vào, Dư Nhã Thiểm đang khiêu vũ đã nhìn thấy anh, nên tươi cười chạy tới ngay.

“Anh Chấn Sơ, anh mới đi đâu thế?”

Cô ta kéo tay Khúc Chấn Sơ đi tới sàn nhảy.

“Anh mau tới khiêu vũ cùng em đi.”

Khúc Chấn Sơ mất tập trung nhìn xung quanh, thấy An Diệc Diệp đang ngồi trong góc thì vội ngừng bước.

Anh hất tay Dư Nhã Thiểm ra.

“Anh vẫn còn tý việc, em tự đi chơi đi.”

Dư Nhã Thiểm nhìn theo tầm mắt anh, nhất thời hiểu rõ tý việc của anh có nghĩa là gì, nên sắc mặt bỗng thay đổi.

Nhưng cô lại nhanh chóng tươi cười.

“Không được, em bỗng cảm thấy hơi mệt, anh Chấn Sơ, anh đưa em về đi, em muốn đi cùng anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.