Bánh Donut

Chương 19




Edit: Rừng nhỏ

Beta: Anh

Đó là 1 nhãn dán hình bé mèo cute hột me nháy mắt, Tang Uyển Hề sửng sốt hồi lâu, cô còn tưởng là cô bé nào gửi đến, sau đó nhìn thoáng qua phần nickname trên wechat, cô mới xác nhận đó là Giang Hạo Lam.

Cô nhìn nhãn dãn tầm 3 giây, rồi chả hiểu kiểu gì, cô bỗng thấy bóng dáng của Giang Hạo Lam trong đôi mắt nai tơ của chú mèo con.

Vừa kiêu vừa xấu xa.

Cô cười khẽ, chuẩn bị trả lời tin nhắn ấy thì nhãn dãn bị thu hồi, tiếp sau đó là vài dòng tin nhắn từ Giang Hạo Lam.

[Gửi lộn ]

Vì vậy, Tang Uyển Uyển không muốn trả lời anh nữa…

…….

Thời sinh viên không có gì đau đớn hơn kì thi cuối kỳ thường niên, việc ghi nhớ kiến thức của một học kỳ trong vòng một tuần, quả nhiên là khiêu chiến tâm sinh lý cực hạn của con người.

Để chuẩn bị cho kỳ thi, Tang Uyển Hề đã giao toàn bộ quyền quản lý cửa hàng cho chị Tiểu Bội và Cố Thang Nguyên. Trong khoảng thời gian này cô tập trung toàn bộ vào kỳ thi cuối kỳ.

Có câu nói muốn ôn thi phải sửa soạn đầy đủ, Tang Uyển Hề bỏ công đi hỏi anh chị khóa trước lẫn thầy cô chuyên ngành về những điều cần ôn tập, ma trận cơ bản… Và quan trọng nhất là —- tỷ lệ trượt môn.

Tiết học cuối cùng của học kỳ, giáo viên để sinh viên tự ôn, vì thế Tang Uyển Hề mới có thời gian nhắn tin với Chúc Tòng Vĩ.

[ Đàn anh, năm ngoái cô Phương dạy anh môn thực hành thương mại quốc tế phải không ạ? Cô Phương có ra đề khó không anh? Em nghe nói cô chấm điểm thường xuyên thấp lắm, dễ trượt nữa…  ]

[ Đúng rồi, ai bảo muốn điểm cao thì đầu phải trọc nữa ấy ạ ]

Tin nhắn được trả lời rất nhanh.

[ Anh nghe kể là năm ngoái cô Phương phê trượt hơn nửa lớp. Nếu điểm không quá cao thì em ôn sơ sơ là oke. Còn muốn cao, em làm mấy câu hỏi cơ bản trong sách thành thạo đã nhé.] Đọc tin nhắn Chúc Tòng Vĩ gửi, trái tim cô lập tức lạnh hơn một nửa, thậm chí cô còn chẳng nghe thấy tiếng kêu của người con trai đứng bên cạnh.

“Bạn học, đổi chỗ nhé?”

Cô gái ngồi bên cạnh choTang Uyển Hề ngoan ngoãn nhường ghế cho Giang Hạo Lam, không khỏi liếc mắt ngắm anh hai lần. Cô ấy nghĩ thầm sao trước đây cô không thấy cậu bạn ngon zai này ở lớp nhỉ?

Tang Uyển Hề buồn bực, lật quyển sách giáo khoa màu xanh lá cây, di động đặt trên mặt bàn vẫn dừng ở khung chat với Chúc Tòng Vĩ.

[Cảm ơn anh nhiều ] để bày tỏ tấm lòng chân thành của hậu bối cho tiền bối.

Âm thanh sâu kín từ người bên dọa Tang Uyển Như shock nhẹ, cô quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, lần thứ hai giật mình, cô nấc cụt 1 cái.

“Sao cậu ở đây?” Cô nhìn sườn mặt của cậu, thắc mắc mà đặt câu hỏi, ánh mắt rơi xuống chiếc khuyên tai đá đen siêu to siêu khổng lồ gắn nơi tai cậu.

Bực mình… Tang Uyển Uyển nhủ thầm.

Giang Hạo Lam bình tĩnh mở sách giáo khoa, nói chậm rì rì: “Tôi đi học đó.”

Tang Uyển Hề liếc quyển sách cậu đang cầm, không phải sách cô học, mà là một quyển sách chi chít chữ cái tiếng Anh.

“Cậu nhầm lớp à?”

Cô chắc chắn rằng cô chưa bao giờ gặp Giang Hạo Lam ở lớp cả.

Giang Hạo Lam nhún vai: “Không, tôi…”

Cậu dừng lại: “Đi học thay bạn cùng phòng thôi.”

“…”

Ờ, trùng hợp.

Bạn cùng phòng của cô cũng không đến lớp, đang ngủ trương thây trên giường kia kìa.

Lúc này, điện thoại cô bỗng rung rung, Chúc Tòng Vĩ gửi tin nhắn tới.

“Không sao, thi xong anh đưa em đi chơi. Hè năm nay anh ở lại thành phố S”

Giang Hạo Lam ngó sang hỏi: “Ai thế?”

Tang Uyển Hề thuận miệng trả lời: “Đàn anh khóa trên.”

Giang Hạo Lam khịt mũi, dựa vào ghế, khoanh tay trước ngực:

“Cho nên đây là lý do cậu không trả lời tin nhắn của tôi ư?”

“?” Tang Uyển Hề nhĩu mày, cô chẳng hiểu mạch não Giang Hạo Lam ra sao.

Anh gửi tin nhắn cho cô, cô không biết nên trả lời anh như thế nào.

Với cả bọn họ là cái kiểu quan hệ bạn bè Wechat hả?

Nghĩ một hồi cô cầm lấy điện thoại đánh mấy chữ [dạ vâng] để trả lời Chúc Tòng Vĩ.

Sau đó, Giang Hạo Lam thì thào: 

“Mấy ngày nay cậu không đến tiệm bánh làm à?”

Cậu nói xong lại cảm thấy câu này thẳng thắn quá, bổ sung thêm:

“Tống Nhị nói với tôi thế.”

“Ừ.” Tang Uyển Hề không để ý lắm mà đáp lại, tay cô vẫn cầm bút, rũ mắt đánh dấu những phần cần học.

“— tôi muốn chuẩn bị đầy đủ cho kỳ thi cuối kỳ, ngay cả phòng trọ nhỏ bên đấy tôi cũng chưa về.”

Giang Hạo Lam: “….”

Thảo nào mấy ngày nay anh không thấy cô đâu.

Cuốn sách chuyên ngành vừa trừu tượng vừa khó hiểu, Tang Uyển Hề đọc 2 dòng đầu, rồi cầm ly nước lên uống, ngoảnh đầu ra cửa sổ ngắm trời ngắm đất.

Cô ngồi ở vị trí gần cửa sổ, là lầu 4 của dãy, nơi đây cô có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh, bóng râm dưới tán cây ngô đồng xanh mướt và cả đôi chim hoàng oanh đang chao đảo khắp nơi.

Mũm mĩm, đỉnh đầu màu đen tuyền, trông khá dễ thương.

“Giống cậu ha.” Giang Hạo Lam nhìn theo hướng mắt của Tang Uyển Hề, thản nhiên phán 1 câu.

Tang Uyển Hề quay đầu trừng cậu: “Có giống đâu?”

Giang Hạo Lam nheo mắt nhìn 2 chú chim hoàng anh, chúng dựa vào nhau, nhìn kĩ hơn một chút, hình như chúng rúc vào nhau.

“Nhưng cậu khác nó mà.”

Tang Uyển Hề: “?”

“Nó có cặp, cậu thì không.”

“……”

Ha.

Công kích cô ư?

Giang Hạo Lam quan sát phản ứng của Tang Uyển Hề, khóe miệng gợi lên với độ cong rất nhỏ: “Không đùa cậu nữa, cậu sẽ có sớm thôi.”

“Chẳng phải cậu bảo sống một mình ở tiểu khu Giang Hạ cô đơn lắm sao, không bằng…”

Lời còn chưa dứt, Tang Uyển Hề đã lơ đẹp cậu, cầm điện thoại gõ chữ.

Sắc mặt Giang Hạo Lam tối sầm: “Đàn anh trả lời tin nhắn cậu à.”

Tang Uyển Hề nói, ngón tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại: “Ừa, đàn anh gửi tôi vài tài liệu ôn thi cuối kỳ, nên tôi cảm ơn anh ấy.”

Kẽ răng Giang Hạo Lam nhả ra mấy chữ: “Cậu còn chưa cảm ơn tôi.”

Tang Uyển Hề hơi nhướng mày: “Tôi mời cậu ăn bánh kem rồi mà.”

Giang Hạo Lam: “Tôi cũng mời cậu đi ăn tối.”

“…?” Rốt cuộc Tang Uyển Hề hiểu ra, cha nội này tìm cô để đòi nợ.

Cô biết ngay cái tên này làm gì có chuyện xuất hiện mà không rõ nguyên do cơ chứ.

“Được.” Tang Uyển Hề đồng ý:

“Ngày ấy tôi phải cảm ơn cậu cẩn thận, thế giờ cậu muốn tôi cảm ơn cậu thế nào?”

Giang Hạo Lam chống cằm:

“Mời tôi ăn cơm.”

Tang Uyển Hề: “Đơn giản vậy.”

“Còn nữa, nghỉ hè cho tôi vô làm trong tiệm bánh nhà cậu.”

“Cái này không được.”

Giang Hạo Lam “Vì sao?”

Tang Uyển Hề bất lực nói: “Tài chính không đủ sao trả nổi tiền công. Hơn nữa gần đây tôi bận ôn thi, chuyện ăn cơm thi xong rồi nói sau nhé?”

Ánh mắt Giang Hạo Lam dừng ở cuốn sách chi chít dòng kẻ của Tang Uyển Hề, biếng nhác trả lời “Ừ.”

Cậu bỗng nhiên nhớ tới gì đấy, rồi lôi một chiếc bút hình con thỏ màu hồng đẩy sang chỗ Tang Uyển Hề:

“Lần trước cậu để quên.”

“Đúng thật, tôi quên mất.”

Chuông tan học réo inh ỏi, Tang Uyển Hề bắt đầu thu dọn sách vở cùng đồ dùng học tập, nhét toàn bộ vào cặp sách, thời điểm cô định đi ra ngoài, cô thấy Giang Hạo Lam vẫn vững vàng ngồi đây.

“Cậu không về hả?” Cô hỏi.

“Có tiết.” Giang Hạo Lam ngáp một cái, “Tôi từng nói tôi đi học thay cậu ta 2 tiết trước, tôi học 2 tiết sau rồi tiện giúp cậu ta học tha luôn.”

Giang Hạo Lam bỗng quay đầu, nhìn Tang Uyển Hề bông đùa:

“Cậu sẽ không nghĩ rằng đây là trùng hợp chứ?”

“… À.” Mặt Tang Uyển Hề lạnh tanh, “Cậu thích làm gì thì làm, nhường chỗ một xí, đừng chặn đường người ta.”

“…” Giang Hạo Lam đứng dậy, nghiêng thân mình, nhường đường cho cô.

Khoảng cách giữa các lối đi vô cùng hẹp, Tang Uyển Hề từ bên trong đi ra, đi ngang qua người Giang Hạo Lam, mùi hương bạc hà mát lạnh phả vào chóp mũi cô.

Cô ngước mắt, đối diện với ánh mắt đào hoa của cậu, trái tim cô nhất thời hẫng một nhịp.

Giang Hạo Lam nghiêng đầu, chớp chớp mắt, khóe mắt hơi nâng, mặt mày tràn ngập ý vui: “Không đi à?”

“Đi đây…”

“…”

Khi cô đến cửa, Tang Uyển hề quay đầu nhìn lại Giang Hạo Lam với vẻ mặt phức tạp.

Sẹc xi ghê, xịt nước hoa luôn.

Cô… thân là con gái cũng chả xịt nhiều như thế.

Con người dễ bị quyến rũ bởi mùi nước hoa thơm ngát.

Chờ Tang Uyển Hề rời đi, tin nhắn của Tống Nhị xuất hiện ở khung wechat.

[ Anh Lam, anh gặp chị dâu chưa?]

Giang Hạo Lam gõ vài chữ, chưa kịp đánh xong, bên kia đã gửi tiếp.

[Anh Lam à, em nói nè, anh nên hạ mặt mũi xuống, con gái nhà người ta da thịt mỏng, da mặt anh phải dày hơn.]

[Anh đường có cậy mạnh, chẳng phải Triệu Tứ có sẵn một bài học xương máu đó sao?”

[con sói đơn độc…] 

Tuy thi cuối kì khó thật đấy nhưng nghiến răng nghiến lợi học hành chăm chỉ một thời gian thì cái nào cũng qua.

Thi môn cuối cùng xong xuôi, khi Tang Uyển Hề bước ra khỏi phòng thi cơ thể cô cứ phiêu phiêu. Đáng lẽ trường phải phát hoa chúc mừng tặng sinh viên vài bài chứ.

Khi cô quay về kí túc xá sửa sang lại hành lý, mọi người đang thảo luận về việc đi đâu chơi.

Đường Mính giơ tay: 

“Tớ đề nghị phòng chúng ta đi Haidilao mở tiệc chúc mừng!”

Ba người đồng loạt lắc đầu.

Tôn Tiểu Lệ:

“Không thì đi quán bar sát phố đêm uống rượu!”

Ba người còn lại không quen cũng lắc đầu.

Tang Uyển Hề lặng lẽ vươn bàn tay nhỏ:

“Hay chúng ta mua đồ về nấu ăn, mua rượu đến tiệm của tớ ăn lẩu?”

Ngay sau đó, cô buồn bã nói thêm: 

“Dù sao gần đây công việc làm ăn không tốt lắm, nửa ngày không bán cũng không mất gì nhiều.”

Đường Mính gật đầu: “Ừm, cái này cũng okela.”

Tiểu Lệ: “Không tệ nha, tiết kiệm được kha khá tiền.”

Tiểu Mỹ: “Đồng ý hai tay hai chân luôn.”

Bỗng có người lí nha lí nhí hỏi nhỏ: “Mang người nhà theo được không?”

Tang Uyển Hề nghĩ nghĩ rồi cười: “Được, cửa hàng tớ khá lớn, càng đông càng tốt, tớ gọi vài người bạn tới chung luôn nhé.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.