Bánh Donut

Chương 14




Edit: Nấm 

Beta: Anh

Nửa đêm tại khu Giang Hạ.

Trên tầng 6 của một tòa chung cư có một căn chung cư nhỏ được trang trí chủ yếu là màu hồng, cô gái đang ngủ say, đột nhiên màn hình điện thoại đặt trên đầu giường sáng lên, hiện lên một tin nhắn Wechat.

【 Nicotine không hiểu vẻ đẹp trai của cậu: Ok. 】

Ngày hôm sau, Tang Uyển Hề tỉnh dậy, điện thoại của cô nhận được rất nhiều thông báo, cô trực tiếp ấn “Xóa”, liền cất điện thoại vào trong túi, cũng không chú ý tới có một tin nhắn.

Đương nhiên cô cũng không biết, một từ “Ok” đơn giản lại làm cho Giang Hạo Lam đứng ở ban công hút thuốc và suy nghĩ rất lâu.

Vào buổi chiều, Tang Uyển Hề đến gặp giáo viên Thương mại Quốc tế để đưa báo cáo tiếng Anh – năm báo cáo tiếng Anh ngoại thương mà giáo viên đã gọi và hỏi cô trong lớp trước đó.

Vị giáo viên già này, cũng trạc tuổi mẹ cô, đối với cô là hận sắt không thành thép*, ở trong văn phòng đã dạy dỗ cô rất lâu.

(*恨铁不成钢 Hận sắt không thành thép: yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.)

Tang Uyển Hề cúi đầu giống như đứa trẻ mắc lỗi,  liên tục gật đầu.

Khi đối mặt với giáo viên, cô luôn tỏ ra sợ sệt.

Mẹ cô là giáo viên dạy trường cấp 3 gần nhà. Từ khi cô bắt đầu học cấp 2, bởi vì mẹ nên cô là  “Đối tượng cần chú ý” của giáo viên, có thể nói là khổ mà không thể nói, áp lực rất lớn.

Nhìn bên ngoài thì cô là “Con nhà người ta” “Con gái ngoan của nhà người ta”, thực tế thì cô muốn được tự do như những bạn bè nhà bên cạnh, nhưng cũng bởi vì danh hiệu “Học sinh mẫu mực” “Con của giáo viên” này nên cô đã bị trói buộc. Cô không dám nghịch ngợm, chỉ có thể ngoan ngoãn.

Từ văn phòng bước ra, Tang Uyển Hề liền nhận được tin nhắn từ bạn cùng phòng, cô ấy nhờ cô tới khu tự học lấy sách giáo khoa giúp cô ấy 

Vì vậy cô tiện đường đi khu dạy học, khi cô đi qua góc cầu thang, nghe được giọng nói trêu chọc của các nam sinh.

“Đại ca, chẳng phải anh không thích ăn đồ ngọt sao? Hôm qua em thấy anh mang về một hộp bánh ngọt, đám bạn học bên cạnh ký túc xá thèm đến phát khóc!”

“Trước kia cũng không thấy anh keo kiệt như vậy. Chia cho chúng em cũng làm cho có, để em tưởng nó là linh đan thần quý gì chứ!”

“Đúng vậy, từ từ, đợi chút! Anh không phải giấu chúng em đi tới tiệm bánh ngọt của em ngọt chứ! Lúc đó đã 8 giờ rồi, vậy là bà chủ đã tặng cho anh bánh đúng không?”

“Không phải” Giang Hạo Lam dựa vào tay vịn cầu thang, bộ dáng lười biếng, không chút để ý nói, “Ông đây—— quang minh chính đại đi tới đó.”

Triệu Tứ: “Ai nói rất ghét đồ ngọt vậy ta?”

Tống Nhị: “Là ai đã nói không thích những cô gái ngọt ngào nhỉ?”

Vương Tam: “Là ai đã ném tờ rơi và phải nhặt lại đây?”

Giang Hạo Lam liếc bọn họ: “Đủ rồi, nhưng anh mày không đi lục thùng rác, chỉ là lúc sau lại gặp đứa nhỏ phát tờ rơi, nó ép anh nhận.”

“Đại ca chính là đại ca, anh nói gì thì là cái đó.”

“Đúng vậy, dù sao anh cũng đã thêm WeChat của bà chủ rồi, còn thích bài viết của cô ấy, chúng em cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa thấy.”

“Bình luận bôi đen mà em gửi lên tường thổ lộ lúc trước ——” Triệu Tứ bỗng nhiên nhớ tới gì đó, lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm xem:

“Quả nhiên đã xóa rồi.”

Giang Hạo Lam: “……”

Qua vài giây, anh thong thả lấy điện thoại ra, vào WeChat, giao diện sạch sẽ, không có chấm đỏ nào.

“Các cậu nói xem……” Anh dừng một chút, “Chắc cô ấy không nhận ra ID Wechat của tôi?”

“Không thể nào?”

Giang Hạo Lam nhấc mí mắt lên, thuận miệng hỏi: “Vậy thì tại sao……”

“Không trả lời tin nhắn của tôi” mấy chữ còn lại chưa kịp nói, anh đã dừng lại

Phía trước mặt anh, có một cô gái mặt váy màu hồng nhạt đang đứng, chớp mắt nhìn anh. Mái tóc xoăn màu nâu sẫm ngang vai, nghịch với ánh nắng, làn da cô trắng nõn và trong sáng, cả người giống như có ánh sáng.

“……”

Vẻ mặt của Tang Uyển Hề có chút khó xử, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lan tới tai: “…… Tôi nhận ra rồi, nickname của anh giống với tên WeChat, tôi còn nhớ nickname của anh”

Các nam sinh thường nói chuyện không kiêng kị gì, da mặt cô mỏng, nên nghe xong có chút xấu hổ.

Đương nhiên, cô chỉ cho là họ đang nói giỡn.

Giang Hạo Lam đứng thẳng người, bóp bóp cổ họng, ánh mắt liếc nhìn cuốn sách giáo khoa trên tay cô: “Tới giờ học chưa?”

“Hôm nay tôi không có tiết, trùng hợp đi ngang qua.” Tang Uyển Hề gật đầu, chỉ hướng cầu thang, “Tôi đi đây, các cậu cnh nói chuyện tiếp.”

“Ồ, vậy cậu đi xuống lầu cẩn thận một chút.” Giang Hạo Lam lùi lại hai bước, nhớ tới điều gì đó, cười nói: “Đừng ngã.”

Tang Uyển Hề đang muốn xuống thang lầu, nghe được lời cậu nói, thiếu chút nữa lại trượt chân, trong lòng có cảm giác tên gia hỏa này đang cố ý, có chút rầu rĩ trả lời “Được”, liền đi xuống dưới.

Ai ngờ còn chưa đi được mấy bậc thang, Triệu Tứ đứng cạnh Giang Hạo Lam đã lên tiếng: “Đúng vậy, bà chủ nhỏ cẩn thận một chút. Lần trước thấy cô ngã ở tòa nhà dạy học, chân vừa lành, cẩn thận coi chừng ngã.”

“……”

Tang Uyển Hề không nghĩ rằng ngoài Giang Hạo Lam ra còn có bạn cùng phòng của cậu thấy cô ngã cầu thang, trong nháy mắt mặt của cô đã đỏ bừng, cô quay đầu nhìn phản ứng của Giang Hạo Lam, phát hiện vẫn là bộ dáng lưu manh đó.

“Cảm ơn, tôi sẽ chú ý.”

Cô lễ phép nhỏ giọng nói, vội vàng xoay người bước xuống cầu thang, mái tóc màu nâu của cô đung đưa như yêu tinh khi cô bước xuống cầu thang.

Giang Hạo Lam nhìn bóng dáng Tang Uyển Hề, khóe môi hơi mỉm cười, anh chậm rãi nói, “Triệu Tứ, mày dọa tới cô gái nhỏ rồi.”

Triệu Tứ: “???”

Tang Uyển Hề đưa sách cho bạn cùng phòng, liền về tiệm bánh ngọt.

Hôm nay là cuối tuần, khách đông hơn mọi bữa một chút, hơn nữa tiệm bánh vừa cho ra món mới, khách tới mua bánh ngọt không dứt, từ cô, chú tốt bụng, đến các bạn nam mới lớn.

Trong tiệm có tổng cộng ba người, chị gái làm bánh, nhân viên của tiệm Cố Thang Nguyên và bà chủ nhỏ Tang Uyển Hề, vẫn luôn bận rộn từ trưa đến năm sáu giờ chiều.

Sau đó, càng nhiều người hơn.

Lúc này, trong tiệm có một người đàn ông bước vào, thoạt nhìn cơ thể cường tráng, mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai, vừa mới bước vào tiệm và bắt đầu la lối.

“Tiệm bánh ngọt Điềm Thỏ, có bánh mới à?” Người đàn ông nhìn quanh tiệm, cười lạnh nói, “Tiệm lớn như vậy, nhìn có vẻ hoành tráng, vậy mà lại ăn gian sao?”

Khách hàng đang đứng ở quầy lễ tân tính tiền, thì liếc nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông đang ôm một đứa bé gái, đem theo một cái túi có logo Điềm Thỏ, vẻ mặt tức giận như phun ra lửa nói to:

“Mẹ nó! Em gái tôi từ lúc ăn bánh kem của tiệm này bắt đầu nôn ngay, bà chủ đâu rồi? Cho tôi một lời giải thích! Bánh không vệ sinh như vậy mà đi bán cho người ăn sao? Không sợ có người chết sao?”

“Cái này……” Cô gái vừa mới lựa xong một cái bánh ưng ý, đang muốn đi tính tiền, nghe được hắn ta nói như vậy, lôi tay áo bạn trai nói “Chúng ta đi thôi, đừng mua đừng mua.”

“Ok.”

Có không ít khách hàng nhỏ giọng thảo luận.

“Xem ra tiệm này không vệ sinh cho lắm……”

“Trách không được bán rất rẻ, mỗi ngày đều có hoạt động, lông dê ở trên người!”

“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta đi thôi!”

Vốn dĩ tiệm rất đông khách, sau vụ ầm ĩ này, khách hàng liền rời đi, cùng vớinhững tiếng phàn nàn.

Cố Thang Nguyên không thể giải quyết vấn đề này, liên tục xin lỗi khách hàng, vội vàng chạy ra sau bếp gọi Tang Uyển Hề.

Lúc Tang Uyển Hề đi ra theo sau Cố Thang Nguyên, trong tiệm không có ai, chỉ còn người đàn ông đang ngồi ở cái bàn giữa tiệm, bên cạnh còn có một đứa bé gái, cột tóc đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, khóe mắt nước mắt, dáng vẻ khiến người khác yêu thích.

“Ồ? Cô là bà chủ à?” Người đàn ông nhìn Tang Uyển Hề đi tới, liền đánh giá, “Một cô gái da vàng thì mở cửa tiệm kiểu gì, không để ý chất lượng, suốt ngày làm ra vẻ lòe loẹt. Bây giờ thì hay rồi, em gái tôi ăn vào bị bệnh, cô nói xem tính sao bây giờ.”

Nói xong, người đàn ông liền kéo tay bé gái vào giữa hai người, chỉ vào bé gái, thuận tay ném hộp bánh trước mặt Tang Uyển Hề.

Tang Uyển Hề nhìn về phía bé gái kia, dáng người bé gái chỉ năm sáu tuổi, bé gái đau tới mức bật khóc.

“Không phải vì em gái nên mới tới đây sao? Anh đang làm em gái anh khóc đấy.”

Tang Uyển Hề trừng mắt nhìn người đàn ông, lấy khăn giấy trên bàn, ngồi xổm xuống lau nước mắt cho bé gái.

Dỗ một hồi lâu, bé gái mới nín khóc chỉ thút tha thút thít.

Cô xoa đầu bé gái, nhỏ giọng an ủi: “Không khóc nữa, ngoan. Còn chỗ nào không thoải mái không? Tay có đau không? Bụng còn đau hay không?”

Bé gái liên tục lắc đầu.

Qua một lát, Tang Uyển Hề nhặt hộp bánh từ dưới đất, đứng lên, đối mặt với người đàn ông cặn bã, lạnh giọng nói: 

“Cửa tiệm của chúng tôi được kiểm tra rất nghiêm khắc về chất lượng, còn anh tôi sẽ lấy giấy xét nghiệm từ chỗ anh, cũng mong anh không nên bôi nhọ cửa tiệm chúng tôi, làm phiền chúng tôi buôn bán.”

Nhìn người đàn ông này liền biết không phải người tốt, hắn ta đang cố ý gây sự, nói là vì em gái, kết quả lại làm cho em gái của mình khóc.

Tang Uyển Hề hít một hơi thật sâu, uyển chuyển nói: “Nếu như có vấn đề gì, yên tâm, tôi nhất định sẽ bồi thường, cũng sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”

“À.” Người đàn ông miệng ngậm điếu thuốc, đột nhiên đứng lên, tới gần Tang Uyển Hề, nắm cổ áo cô, “Nói nhẹ nhàng đấy tới lúc đó cô sẽ bồi thường sao?”

Tang Uyển Hề nhíu mày, chưa kịp phản ứng việc hắn ta tới gần, khói của thuốc làm làm cô ho.

“Anh buông tôi ra!”

Cố Thang Nguyên và chị gái làm bánh muốn ra ngăn lại, thì bị một người đàn ông khác không biết từ đâu xuất hiện cản lại.

Người đàn ông với vẻ mặt dữ tợn: “Ông đây không cần bồi thường, chỉ muốn cho các người cảm nhận được mùi vị đau đớn là như thế nào”

Tang Uyển Hề đột nhiên đẩy người đàn ông với vẻ mặt dữ tợn: “Tôi sẽ báo cảnh sát!”

Vừa dứt lời, cửa tiệm truyền tới giọng nói của nam sinh khác, không có những lời luyên thuyên ngày xưa mà lại nói năng có khí phách.

“Cái tên lưu manh kia ở đâu ra, đến đây bắt nạt nhân viên trong tiệm, anh muốn chết đúng không!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.