Băng Tuyết Trong Ngày Hè

Chương 11




Mộ Tuyết chứng kiến cảnh Tư Băng vì thấy mình nấu nướng bị thương ở tay mà tức giận nên cũng không còn dám bước vào bếp. Chính là Tư Băng cố gắng học qua vài món đơn giản, ít nhất bữa sáng không cần phải ăn bánh mì và sữa suốt nữa. Hôm nay Tư Băng làm xong bữa sáng, chờ chị xuống lầu cùng nhau ăn, nhưng chờ mãi cũng không thấy chị xuống. Cũng sắp đến thời gian mình phải đi làm, nên đành phải lên lầu tìm chị.

Gõ cửa, không có phản ứng. Tư Băng đẩy cửa đi vào, phát hiện chị cư nhiên vẫn còn nằm trên giường, "Chị, rời giường ăn sáng nào, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất." Như trước không có phản ứng, Tư Băng bất đắc dĩ, đành phải xốc chăn của chị lên, chỉ thấy chị đang cuộn mình lại, bộ dáng thân thể rất thống khổ, sờ trán chị đều là mồ hôi lạnh.

"Chị, có phải đến ngày nữa không?"

"Uh"

Tại sao lần này lại nghiêm trọng như vậy, tuy nói rằng chị mỗi khi đến ngày đó đều đau bụng, nhưng lại không giống lần này, đến nỗi không xuống giường được, cả người còn ứa ra mồ hôi lạnh, có thể cảm lạnh rồi.

"Chị, chị nhịn một chút, em đi lấy thuốc, lập tức sẽ không sao." Tư Băng chạy nhanh đến phòng mình lấy thuốc. Từ sau khi biết chị mỗi khi đến ngày đó đều không thoải mái thì Tư Băng luôn chuẩn bị sẵn thuốc. Mỗi lần chị bị đau bụng đều tìm Tư Băng lấy thuốc, vào thời gian này Tư Băng cũng sẽ chú ý không cho chị uống nước lạnh hay ăn thức ăn không tốt.

"Chị, uống thuốc đi." Mộ Tuyết vẫn như trước cuộn mình không phản ứng. Xem ra chị lần này rất khó chịu, Tư Băng đành dỗ chị uống thuốc, "Chị, ngoan, uống thuốc xong sẽ không đau nữa."

Tư Băng nâng chị dậy, để cho chị dựa vào lòng mình, "Chị, hé miệng, ngoan." Nhìn thấy chị hé miệng, Tư Băng nhanh chóng đem thuốc bỏ vào miệng chị, lại đút chị uống mấy ngụm nước.

Rốt cuộc chị cũng uống thuốc xong, Tư Băng để cho chị nằm nghỉ, "Chị nghỉ ngơi một chút, em đi nấu cho chị chút cháo cho ấm bụng. Có gì thì gọi em, em ở dưới lầu nấu cháo."

"Alo, Tiểu Hi, tôi hôm nay có việc không đến công ty được, cô giúp tôi xử lý chuyện công ty một chút, nếu có gì không quyết định được thì gọi điện cho tôi. Ah, còn chuyện này, cô có biết khi đau bụng kinh thì ăn cái gì tốt nhất không, chuyện này... Nghĩa là làm gì thì bụng sẽ không đau nữa?" Tư Băng cảm thấy hỏi Tiểu Hi vấn đề như vậy thật không tốt lắm, nên nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.

"Sao cơ, chị bị đau bụng kinh?"

"Không phải, không phải tôi... Tóm lại, có cách gì không?"

"Uống nước ấm pha chút đường đỏ, hẳn là sẽ giảm bớt đau, lúc trước mẹ tôi đều làm cho tôi uống."

"Cám ơn cô, tôi có việc cúp máy trước." Tư Băng thấy cháo sắp sôi, liền nhanh chóng cúp điện thoại.

"Không phải Tư Băng, vậy hẳn là chị của chị ấy, chỉ có Mộ Tuyết mới khiến chị ấy dụng tâm như vậy." Tiểu Hi nghĩ sau khi cúp máy.

"Chị, dậy ăn chút cháo cho ấm bụng." Nhìn chị nằm bất động trên giường, Tư Băng lo lắng vạn phần. Cất chén cháo, Tư Băng ngồi bên cạnh chị, nhẹ giọng hỏi, "Chị, vẫn còn rất đau sao?"

"Uh" Mộ Tuyết lúc này đau đến nỗi chỉ có thể nói một chữ đơn giản vậy.

"Làm sao bây giờ, hay là em lấy cho chị túi chườm nóng, được không?"

"Rất nóng, không cần."

"Vậy em..." Tư Băng em em nửa ngày cũng chưa nói ra được biện pháp nào.

"Xoa chị"

"Cái gì, chị, em nghe không rõ."

"Tư Tư xoa cho chị đi." Mộ Tuyết cố hết sức nói ra mấy chữ này, không biết là vì rất đau hay là vì thẹn thùng.

"Được" Tư Băng cũng không nghĩ nhiều, nàng đều thoả mãn tất cả yêu cầu của chị, huống chi là chuyện đơn giản như vậy.

Chính là khi bàn tay Tư Băng cách một lớp áo ngủ xoa bụng chị thì bị chị kéo tiếp xúc trực tiếp vòng bụng bằng phẳng, Tư Băng nhất thời đỏ mặt. Mình chưa từng cùng với chị tiếp xúc quá thân mật như vậy.

Từ năm mười sáu tuổi, sau khi biết xu hướng tình dục của mình, Tư Băng liền tận lực tránh thân mật quá mức với chị, buổi tối có khi ôm chị ngủ cũng là bởi vì chị nằm mơ gặp ác mộng, chỉ có khi mình ôm chị thì chị mới ngủ an ổn, việc này cũng là do trước kia mỗi khi chị gặp ác mộng thì hai chị em liền ôm nhau ngủ. Càng miễn bàn hiện tại trực tiếp đặt tay trên bụng chị nhẹ nhàng xoa nắn, Tư Băng cảm thấy rất ái muội, hơn nữa chị bởi vì đau đớn mà thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ, Tư Băng lúc này thậm chí cảm giác được một cỗ xúc động khó hiểu, điều này làm cho Tư Băng thực bất an. Chính là hiện tại chị rất khó chịu, Tư Băng đành phải kiên trì tiếp tục xoa bụng chị.

"Chị, có thoải mái hơn chút nào không?"

"Uh, tay Tư Tư rất ấm, bụng của chị cũng ấm, Tư Tư đừng có ngừng, thật thoải mái. Hiện tại cảm giác tốt hơn nhiều." Tư Băng nghe xong lời nói của chị, đành phải tiếp tục xoa, bất quá việc này lại làm khổ Tư Băng.

Có lẽ cảm giác đã tốt hơn nhiều, Mộ Tuyết thế nhưng ngủ mất. Tư Băng vội vàng dừng tay, cứ xoa kiểu này chắc nàng chết mất.

Đại khái khoảng hai tiếng sau, Mộ Tuyết tỉnh lại. Tư Băng bởi vì lo lắng nên vẫn canh giữ bên giường chị, thấy chị tỉnh lại vội hỏi,"Chị cảm thấy thế nào? Có đói bụng không?"

"Tốt hơn nhiều, không còn đau như vừa rồi, nhưng vẫn còn đau một chút."

"Vậy là tốt rồi, em đi pha cho chị ly nước đường, nghe Tiểu Hi nói uống nước đường đỏ rất hiệu quả. Sau đó sẽ gọi món ăn bên ngoài, chị không khoẻ, chúng ta không ra ngoài ăn, được không?"

"Được, nhưng mà Tư Tư không đi làm sao? Chị  bây giờ không sao rồi, Tư Tư cũng đi làm sớm một chút đi."

"Chị yên tâm, chuyện công ty em đã sắp xếp ổn rồi, hôm nay ở nhà với chị, để chị ở nhà một mình em sao có thể yên tâm được, được rồi, em xuống lầu, chị ngủ tiếp một lát đi."

"Tư Tư....."

Không đợi Mộ Tuyết nói xong, cũng không cho chị cơ hội khuyên mình đi làm. Để chị ở nhà Tư Băng làm sao yên tâm.

Khoảng mười phút sau, "Chị, uống nước đường đỏ đi, em vừa gọi điện hỏi má Lý rồi, dì cũng nói uống nước đường đỏ giúp ấm bụng, trước kia, phụ nữ sau khi sinh con, lúc ở cử cũng uống cái này, tốt cho thân thể lắm. Nào, chị uống nhanh đi." Tư Băng để cho chị tựa vào  trong lòng mình, nhẹ nhàng đút chị uống.

Mộ Tuyết lại đỏ mặt tiếp nhận chén nước, "Chị tự mình uống được rồi."

Đợi Mộ Tuyết uống xong đưa chén lại cho Tư Băng,"Chị, mặt của chị sao lại đỏ như vậy, có phải có chỗ nào không khoẻ, không phải phát sốt chứ?" Tư Băng định đưa tay sờ trán chị để xem nhiệt độ cơ thể thế nào, không ngờ bị tay chị gạt ra. Tư Băng buồn bực," Chị, làm sao vậy?"

"Không có gì, chị không sao."

"Nhưng mà, mặt chị thật sự đỏ đó."

"Ngốc, chị không sao, chị muốn nghỉ ngơi." Nói xong cũng không để ý Tư Băng, nằm xuống đưa lưng về phía Tư Băng mà ngủ.

"Vậy được rồi, chị ngủ nhiều một chút, em ra ngoài trước." Tư Băng vẫn mang một khuôn mặt khó hiểu.

Mộ Tuyết làm sao mà muốn ngủ, chẳng qua là sợ Tư Băng cứ hỏi nữa thì mình sẽ xấu hổ chết được, lại còn nói cái gì cho phụ nữ ở cử uống, chẳng lẽ mình là người ở cử? Hôn cũng chưa kết nói gì đến sinh con với ở cử. Thật sự là đứa ngốc. Kết hôn? sinh con? Mộ Tuyết đột nhiên nghĩ đến hai từ này, trong lòng lập tức lộp bộp. Tư Tư cũng muốn kết hôn sinh con sao? Chính là khi Tư Tư kết hôn rồi thì có thể chăm sóc mình giống bây giờ không? Đột nhiên thật ích kỷ không muốn Tư Tư kết hôn, như vậy Tư Tư sẽ chăm sóc mình cả đời.

"A, mình tại sao có thể nghĩ như vậy!" Mộ Tuyết không khỏi bởi vì mình có suy nghĩ ích kỷ vậy mà kêu ra tiếng, Tư Tư đã chăm sóc mình từ nhỏ đến lớn, thật vất vả, mình cư nhiên ích kỷ muốn huỷ diệt hạnh phúc chung thân của Tư Tư để chăm sóc mình.

"Sao mình lại ích kỷ như vậy !" Mộ Tuyết ảo nảo bịt kín đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.