Băng Tuyết Trong Ngày Hè

Chương 1




Sau giấc mộng ngọt ngào tỉnh lại, thật là thoải mái, mặt không khỏi cọ cọ vào mảnh mềm mại dưới đầu. Gối đầu rất mềm, thật thoải mái, tựa như Tư Tư đang ôm ấp. Tư Tư ôm ấp? Ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy dung mạo quen thuộc đang ngủ. Tư Tư lại ngủ trên giường của mình, bất quá rất thích nha, vừa mềm mại vừa thoải mái. Hướng vào lòng của người đang ngủ say này, tìm được một vị trí thoải mái. Nếu Tư Tư không tỉnh thì ngủ thêm một hồi nữa vậy.

Một lát sau, ngẩng đầu, ngủ không được, làm sao bây giờ? Nhìn xem người ngủ say này, mặt Tư Tư thật đẹp, rất muốn sờ sờ, tay không tự giác xoa mặt đối phương, ha ha, rất trơn mịn. Trong khi người nào đó còn đang say mê, lại nhìn đến đối phương đột nhiên mở hai mắt. Tay rất nhanh rút về, đối với đối phương ngây ngô cười.

Hạ Tư Băng nhìn thấy khuôn mặt đối phương tươi cười, nên tất cả mỏi mệt đều biến mất, hướng đến chị của mình Hạ Mộ Tuyết quan sát, cảm thấy bản thân cũng khó có được khuôn mặt tươi cười như thế. Chính mình đêm qua bởi vì tăng ca đến rạng sáng hai giờ mới về nhà, tắm rửa xong theo lệ thường đến phòng của chị nhìn xem, lại phát hiện chị lại gặp ác mộng, liền chạy nhanh đến an ủi đối phương đi vào giấc ngủ, ép buộc nửa ngày rốt cuộc chị cũng bình tĩnh trở lại im lặng ngủ. Chính mình thật sự là quá mệt mỏi, nằm trên giường chị nặng nề ngủ. Không nghĩ tới cái người này không để mình ngủ, vốn định không để ý tới tiếp tục mộng đẹp của mình, ai ngờ đối phương lại càng ngày càng không an phận, đành phải không tình nguyện mở mắt ra, chính là đang nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của chị, khiến cho mọi thứ không tình nguyện đều tiêu tan, không có biện pháp, ngoại trừ người chị bảo bối này còn ai có thể khiến mình như vậy.

Vốn tưởng rằng Tư Tư bởi vì chính mình đánh thức nàng mà đối với mình tức giận, nên nhanh giả bộ thành một bộ dáng vô cùng đáng thương. Không nghĩ tới Tư Tư chẳng những không giận, ngược lại còn cười với mình. Lá gan cũng lớn hơn liền nói "mặt Tư Tư thật mềm, thật là thoải mái, chị còn muốn sờ nữa". Nói xong liền không chút do dự sờ soạng thêm, đến mức vừa sờ vừa cười hì hì.

Hạ Tư Băng đối với sự cao hứng của chị chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ. Mỗi lần chỉ cần ở trong phòng chị ngủ đến sáng sớm mặt mình đều đã bị chà đạp một phen. Thẳng đến khi chị tận hứng mới được, nếu không đối phương cả ngày đều rầu rĩ không vui, cả ngày cũng không để ý đến ai. Mỗi lần bị "ngược đãi" như thế đều thề sau này không bao giờ ở phòng chị ngủ nữa, nhưng là mỗi lần đi "tuần phòng", chỉ cần nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ, đau khổ của chị khi nằm mơ, chính mình sẽ đau lòng, vi phạm lời thề, kết quả ngày hôm sau bị tội lại là chính khuôn mặt đáng thương của mình.

Hạ phụ - Hạ Lâm ngồi trước bàn ăn nhàn nhã xem báo, sau khi Tư Băng tiếp nhận công ty, bản thân tài năng như vậy lại nhàn nhã ở nhàn xem báo uống trà. Đợi nửa ngày cũng không thấy hai đứa con gái xuống lầu ăn bữa sáng.

"má Lý, đi xem Tiểu Băng, Tiểu Tuyết như thế nào còn chưa ăn điểm tâm, điểm tâm nhất định phải ăn, tuy rằng hôm nay là chủ nhật nhưng cũng phải rời giường ăn điểm tâm. Bằng không đói bụng thì thân thể làm sao bây giờ..." Luôn luôn là một Hạ chủ tịch chỉ có thể quát tháo thương giới, nhưng chỉ sợ đối với nữ nhi của mình mới có thể lải nhải như vậy.

"Lão gia, Tiểu Băng đêm qua đã khuya mới trở về, phỏng chừng Tiểu Tuyết tối hôm qua lại gặp ác mộng, Tiểu Băng ở trong phòng Tiểu Tuyết ngủ, hẳn là đã khuya mới ngủ, để cho các cô ấy ngủ nhiều một lát đi, đợi các cô ấy tỉnh lại tôi sẽ làm lại phần bữa sáng." má Lý vừa nói vừa ở phòng bếp làm việc.

Nghe má Lý nói, xem ra Tiểu Băng lại làm việc đến khuya, aiza, đứa nhỏ này luôn liều mạng như vậy. "Được rồi, để cho hai đứa nó ngủ nhiều một chút." Vừa dứt lời, lại nhìn thấy hai người cùng nhau xuống lầu. Hạ Lâm mặt nhăn mày nhíu "như thế nào không ngủ nhiều thêm một chút, ngày hôm qua bề bộn nhiều việc. Nghe má Lý nói con khuya lắm mới về."

Tư Băng cẩn thân dẫn chị đến chỗ ngồi rồi nói "Mấy bữa sau có buổi đàm phán quan trọng cần chuẩn bị thật tốt. Không có việc gì, ngủ rất ngon."

"Hôm nay cũng có thể làm mà, đâu cần thiết phải làm xong trong hôm qua, như vậy sao chịu nổi, công việc tất nhiên quan trọng nhưng cũng phải chú ý thân thể chứ !" Hạ phụ oán giận nói.

"Đâu có, hôm nay phải cùng chị đi dạo phố, nên mới phải làm gấp như vậy, ba yên tâm, về sau sẽ không."

Hạ phụ nhìn hai đứa con gái bên cạnh, trong ánh mắt hiện lên đau lòng cùng tự trách. Tư Băng nhìn thấy ánh mắt ấy, cầm tay phụ thân, nói "Ăn cơm đi.". Hiểu được tâm ý con gái, cảm thấy vui mừng, hướng con gái cười cười :"Ăn cơm đi"

Không biết vì sao, chị mình sáng nay thật trầm mặc, không giống bình thường líu ríu, không ngừng gây sự. Tư Băng ăn bữa cơm này cũng là bớt lo, bất quá tổng cảm thấy là lạ. Ngồi ở dưới lầu đợi nửa giờ cũng không thấy chị đi xuống, mấy ngày hôm trước còn hưng phấn muốn đi dạo phố nhưng hiện tại thấy chị không có vẻ nôn nóng, thực làm cho Tư Băng hoang mang. Lên lầu đến phòng chị nhìn xem. Lại bị tình cảnh trước mắt làm thêm hồ đồ : Chị nằm ở trên giường, còn dùng chăn che đầu, làm sao là bộ dáng muốn đi chơi đây.

Xốc chăn lên lại bị bộ dáng của chị làm cho hoảng sợ : Chị ở trong chăn khóc? Phản xạ có điều kiện lập tức ôm chị "Đừng sợ, đừng sợ, không có việc gì, không có việc gì..." Chờ người trong lòng ngừng khóc, thay chị lâu khô nước mắt, ôn nhu hỏi nguyên nhân: "Không phải muốn đi dạo phố sao, như thế nào trốn ở trong phòng khóc vậy?"

Nhắc tới việc này lại ủy khuất khóc tiếp "Ô ô...Lúc Tư Tư ăn cơm cũng không để ý đến chị, chị không để Tư Tư ngủ, Tư Tư giận không để ý đến chị. Ô ô ô ô..."

Không để ý đến chị? Cẩn thận nhớ lại lúc mình ăn cơm luôn nghĩ đến cuộc đàm phán ngày mai, nhất định là như vậy, không lưu ý đến chị. Ai, thực đáng chết.

Nhìn thấy Tư Tư sững sờ lại không để ý đến mình, lại ủy khuất khóc tiếp. Nghe được tiếng chị khóc liền phục hồi tinh thần lại, đáng chết, lại thất thần. Ảo não vỗ một chút vào đầu mình. Cần phải nhanh chóng an ủi, bằng không nhất định sẽ không dừng lại

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Em như thế nào sẽ giận chị, em chỉ là suy nghĩ một số chuyện, đều là em không tốt, em sẽ không như vậy nữa. Đừng khóc, ngoan ngoãn, em mua kem cho chị ăn, được không? Không khóc, không khóc. Khóc sẽ không xinh đẹp đâu."

"Thật vậy chăng? Tư Tư không có giận chị, chị còn có thể cùng Tư Tư đi dạo phố, có thể ăn kem?"

"Đương nhiên là có thể"

Sau khi nghe câu trả lời khẳng định như vậy, đứa bé cao hứng nhảy xuống giường, ôm nhè nhẹ cổ như đang nhảy múa, làm sao còn có nửa điểm ủy khuất. Tư Băng ngăn lại hành vi của đứa bé chị gái này, bắt đắc dĩ lắc đầu "Hiện tại có thể ra ngoài chưa?"

"Đi dạo phố, Tư Tư nhanh lên." Người nào đó khẩn cấp chạy ra khỏi phòng, chỉ còn lại Tư Băng tại kia bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.