Băng Qua Thế Giới

Chương 21




32.

Kết quả của ván cờ này.

Là tôi lấy được nửa miếng ngọc cổ của Lâm Dao.

Tôi làm theo phương thức lúc đến, chuẩn bị dẫn cô ta về thời đại của tôi.

Lâm Loan biết mọi kế hoạch của tôi, cũng biết tôi sắp quay về nhà.

Bây giờ cô ấy đã được đón về nhà họ Lâm.

Số cổ phần kia đủ cho cô ấy không phải lo ăn lo mặc đến cuối đời.

Mà tôi cũng thực hiện đúng lời hứa tr.ả t.h.ù thay cô ấy.

"Quyết định rồi hả?"

Cô ấy hỏi tôi như thế.

Tôi nhìn mảnh ngọc trong tay, cười đáp: "Trước giờ tôi chưa từng do dự bao giờ."

"Lâm Châu yêu cô thật lòng đó." Lâm Loan nhìn tôi, ý đồ bắt được một thoáng không đành trong mắt tôi.

Nhưng làm gì có mà bắt chứ?

Nỗi đ.au cắ.t da x.ẻ th.ịt, mối hậ.n gi.ế.t chị.

Lâm Châu kia mang cùng một dòng máu bẩn thỉu thấp hèn như Lâm Dao, làm sao tôi có thể có tình cảm với hắn được cơ chứ?

Tôi dùng chữ "tình" để tr.ả t.h.ù hắn, để hắn trả giá cho những việc mình từng làm.

Bây giờ bụi bặm đã lắng xuống.

Tôi phải về nhà thôi.

Mang theo Lâm Dao đã phải trải qua cảm giác tuyệt vọng cùng cực, bị mọi người vứt bỏ, trở về thời đại của tôi.

33.

Cuối cùng cũng được về nhà.

Lâm Dao hoảng loạn cực độ.

Tôi đưa cô ta tới trước m.ộ chị tôi.

Bắt cô ta q.uỳ xuống dập đầu nhận t.ội với chị tôi.

Mỗi ngày dập đầu đủ ngàn lần, một lần cũng không được thiếu.

Trên bãi đất nơi chị tôi từng tự thiêu, tôi dựng lên một tòa nhà giống hệt.

Lụa đỏ treo bốn phía, áo cưới lộng lẫy treo đầu giường.

Mỗi ngày, Lâm Dao đều phải ở đây.

Thỉnh thoảng, trong đêm khuya vang lên vài tiếng khóc, lẫn trong tiếng đàn cổ.

Một tháng sau.

Lâm Dao phát đ.iê.n thật rồi.

Nha hoàn hỏi tôi nên xử lý cô ta thế nào, tôi đung đưa chiếc quạt tròn, nghiêm túc suy nghĩ một lúc.

"Để cô ta tự mình tới nhận lỗi với chị ấy đi."

34.

Ngày giỗ chị tôi.

Từ sáng sớm tôi đã vào bếp làm bánh ngọt mà sinh tiền chị tôi thích ăn nhất, còn mang cả r.ư.ợ.u do chính tôi ủ, ngồi trước m.ộ chị.

"Chị, em tr.ả t.h.ù cho chị xong rồi."

Trong cơn s.a.y, tựa như ở phía ngược sáng cách tôi không xa.

Tôi thấy chị tôi đang nhìn tôi mỉm cười.

Giống như lúc tôi còn bé, chị dịu dàng gọi tôi.

"Loan Loan, về nhà với chị nào."

Chị tôi, là người con gái tốt nhất trên đời này.

(Hết)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.