22
Nhưng chừng này còn lâu mới đủ.
Lúc trước tôi chỉ lờ mờ cảm thấy có gì đó sai sai, giờ thì đã xác thực được rồi.
Cho nên tôi mới dám to gan nói vậy với Lâm Châu, chính là đang đánh cược tình cảm của hắn.
Ngay từ đầu hắn đã biết tôi không phải Lâm Loan thật.
Tôi làm hắn nghĩ rằng, tôi đã giao cả trái tim chân thành này cho hắn.
Đánh cược rằng tình cảm này sẽ khiến hắn làm việc giúp tôi.
Nhưng chừng đó là chưa đủ.
Trong lòng Lâm Châu, tiền và quyền mới là thứ quan trọng nhất.
Cho nên tôi lợi dụng sự do dự của cha Lâm, để tờ giấy chuyển nhượng cổ phần kia trở thành vật xúc tác thúc đẩy Lâm Châu quyết định.
Cô em gái không cùng huyết thống này, toàn tâm toàn ý muốn giúp hắn.
Thậm chí, trong mắt chỉ có mình hắn.
Nhưng tình cảm ấy à, quá thẳng thắn lại thường không được trân trọng.
Tôi còn cần một vật xúc tác nữa.
Kỳ Dĩ Trì, là vật xúc tác lý tưởng.
Không chỉ có thể khiến Lâm Dao đau đớn phát đi.ên, mà còn có thể ép Lâm Châu hạ quyết tâm.
23.
Kỳ Dĩ Trì tốt xấu gì cũng có hôn ước với Lâm Dao.
Cho nên lúc cha Lâm nằm viện, anh ta cũng tới thăm một lần cho phải phép.
Thần sắc cha Lâm không còn tươi tắn như trước nữa, lúc thấy chàng rể quý Kỳ Dĩ Trì của mình thì sắc mặt mới khá hơn một chút.
Có lẽ do dạo này Lâm Dao gây chuyện quá nhiều, chuyện nào cũng mất mặt mất mũi cả.
Cho nên cha Lâm có hơi lo lắng về hôn ước này, ra vẻ lơ đãng hỏi: "Chuyện kết hôn của con với Dao Dao, con tính khi nào tổ chức?"
Hai người cũng tới tuổi được pháp luật cho phép kết hôn, trước kia thấy con gái mình còn nhỏ, nên cha Lâm mới không giục đính hôn.
Nhưng giờ thì không ổn rồi.
Chỉ đành bất chấp mặt mũi chủ động nhắc tới.
Kỳ Dĩ Trì cau mày, dùng dằng mãi mới dám mở miệng: "Không gấp ạ."
"Sao lại không gấp?" Cha Lâm không vui, lên tiếng: "Hôn ước của con với nhà họ Lâm đã chốt từ nhỏ, giờ đều lớn rồi, cũng nên cân nhắc đi thôi."
"Việc liên hôn với nhà họ Lâm, đương nhiên nhà họ Kỳ chúng con sẽ không bội ước."
Tựa hồ Kỳ Dĩ Trì cũng không được vui cho lắm, nhưng vì nói chuyện với người lớn nên không dám phát tác.
Tôi nghe họ nói chuyện, thế là lựa đúng lúc đưa tới hai ly nước.
Ánh mắt Kỳ Dĩ Trì chẳng biết vô tình hay cố ý lướt qua người tôi.
Tôi làm như không thấy gì cả, gật đầu với hắn, sau đó ngồi ghế sô pha bên cạnh, yên lặng đọc sách.
Lịch sự tao nhã vô cùng.
Một lúc sau, tôi ra khỏi phòng bệnh.
Đứng ngoài cửa gọi điện thoại nhờ Lâm Châu mua giúp tôi ít đồ ở gần bệnh viện.
Tôi bảo là gấp lắm, vừa khéo hắn ở gần đây nên làm cũng rất nhanh.
Lúc Lâm Châu sắp đến bệnh viện, Kỳ Dĩ Trì cũng ra khỏi phòng bệnh.
Anh ta vừa bước ra đã nhìn thấy tôi.
"Anh Kỳ."
Tôi lễ phép chào hỏi, dù sao quan hệ hai nhà Lâm Kỳ cũng khá gần gũi. Nên cha Lâm dặn tôi, gặp anh ta thì gọi "Anh Kỳ" để thể hiện sự thân thiết.
Kỳ Dĩ Trì nhìn tôi, rất lâu sau mới lên tiếng: "Em đồng ý đính hôn với tôi chứ?"
Tôi từng nghĩ anh ta sẽ đổi ý chuyện Lâm Dao, nhưng không ngờ lúc này lại hỏi thẳng tôi như vậy.
Thấy tôi mãi không trả lời, Kỳ Dĩ Trì tiếp tục giải thích.
"Hôn sự này là cha mẹ hai nhà quyết định, tôi nhất định phải nghe theo. Nếu bắt buộc phải cưới, tôi hi vọng có thể cưới một cô gái dịu dàng tao nhã hơn."
Hiển nhiên bộ dạng phát cuồng của Lâm Dao đã khiến anh ta thất vọng đến cực điểm.
Nếu nhất định phải cưới, sao không cưới một người khiến anh ta hài lòng hơn?
Chẳng hạn như tôi.
Tôi còn chưa mở miệng trả lời thì Lâm Châu đã chạy tới.
Hắn nhét bao đồ vào tay tôi, sau đó túm cổ áo Kỳ Dĩ Trì, hung dữ cảnh cáo: "Mày nghĩ con gái nhà họ Lâm là đồ bán ngoài chợ à? Muốn đổi là đổi thế à?"
Kỳ Dĩ Trì đưa tay sửa kính, vẫn nhìn tôi chằm chằm.
"Em cứ suy nghĩ đi, tôi chờ em trả lời."
Nói xong, anh ta quay lại nhìn Lâm Châu.
"Đằng nào cũng là thông gia, đương nhiên tôi có quyền chọn người tôi thích hơn chứ."
"Mày... cứ thử xem."
Lâm Châu giận quá hóa cười.
Hắn đấm mạnh vào tường, nếu không phải còn nhớ ra cha Lâm đang nằm nghỉ trong phòng bệnh, chắc hai người đã xông vào đánh nhau một trận rồi.