Băng Qua Cầu Treo Nguy Hiểm

Chương 2: Chương 2




Tuy Lâm Kiến Tịch tuổi còn nhỏ nhưng năng lực cảm nhận cảm xúc lại rất cao, cậu nhạy bén cảm giác được, tâm tình của em trai nhỏ không tốt.

Cậu bé đang khổ sở, là bởi vì ba mẹ cậu bé không ở nhà sao?

Khi ba mẹ không có ở nhà Lâm Kiến Tịch cũng như thế này, giữa suy đoán cậu có vài phần đồng cảm như bản thân mình cũng bị, cậu không muốn em trai nhỏ tiếp tục buồn bã, rõ ràng cậu cũng là một đứa trẻ, lại tại một khắc này không người dạy cũng hiểu dỗ dành trẻ con như thế nào, cậu dắt tay Giang Ngộ, nhẹ giọng hỏi: “Em trai còn nhớ anh không?”

Bước vào hoàn cảnh lạ lẫm, về sau cậu sẽ ở nơi này rất lâu, Giang Ngộ căng thẳng không biết phải làm sao, nói chuyện trở nên lắp bắp: “Nhớ, nhớ.”

Lâm Kiến Tịch cười rộ lên, quay đầu nhìn về phía Triệu Vân Khỉ và Lâm Trí Minh: “Ba, mẹ, em trai còn nhớ con nè!”

Ban đầu Triệu Vân Khỉ còn lo lắng hai đứa nhỏ không thích nhau, nhìn đến trường hợp hài hòa như vậy, trái tim cô thả lỏng một nửa, trả lời: “Con xấu tính như vậy, em nó làm sao không nhớ con được.”

Xấu tính đúng là xấu tính, lần đầu Lâm Kiến Tịch gặp mặt Giang Ngộ, nhìn thấy người ta mặc váy, cho rằng cậu là em gái nhỏ, vui vẻ nhào qua thơm má một cái, khen em gái nhỏ đáng yêu, lớn lên muốn cưới em gái nhỏ.

“Em gái nhỏ” Giang Ngộ không biết là sợ hay là bị khuôn mặt xinh đẹp của anh trai mê hoặc, sửng sốt trong chốc lát, thế mà nắm góc áo Lâm Kiến Tịch không buông tay.

Nghĩ đến quá khứ, ngữ khí Triệu Vân Khỉ càng thêm ôn hòa: “Lâm Lâm, dẫn em trai vào nhà chơi đi.

Đúng rồi, con chuẩn bị phòng cho em trai chưa?”

Chuẩn bị phòng không phải muốn Lâm Kiến Tịch đi thu dọn, mà là cậu quen làm mình làm mẩy ở nhà, tự xưng là “Tiểu hoàng đế” trong nhà, cả tòa biệt thự đều là hoàng cung của cậu, đã có người mới tới, vậy nhất định phải cần vị hoàng đế này chọn phòng cho em trai.

“Chuẩn bị rồi, phòng em ở bên cạnh phòng anh, được không?” Lâm Kiến Tịch vừa nắm tay cậu đi vào phòng, vừa hơi cúi đầu, dò hỏi ý kiến của em trai.

Ánh đèn không sáng lắm, chỉ vừa đủ thắp sáng cả sân, làm cả sân không đến mức chìm nghỉm trong bóng tối.

Giang Ngộ ngơ ngác nhìn Lâm Kiến Tịch, trẻ con sinh ra đã có trực giác với thiện ác, cậu có thể cảm nhận được thiện ý của Lâm Kiến Tịch đối với mình, mềm mại như đám mây.

Thần kỳ khiến cảm giác sợ hãi và căng thẳng của cậu tan biến rất nhiều, cậu gật gật đầu, lại nắm lấy tay Lâm Kiến Tịch, có chút sợ hãi gọi một tiếng: “Anh trai…”

“Sao vậy?”

“Em…” Giang Ngộ bối rối, thật vất vả lấy hết can đảm, âm thanh lại càng ngày càng nhỏ, “Em không dám ngủ một mình…”

Trẻ con nhát gan hết sức bình thường, chỉ là cậu mới đến, lo lắng bị ghét bỏ, cậu sợ sẽ khiến Lâm Kiến Tịch cảm thấy cậu phiền, lời nói cũng không dám nói rõ ràng.

Trẻ con không có ba mẹ luôn hiểu chuyện sớm, bởi vì sẽ không có người luôn dỗ dành họ, cũng sẽ không có người lại bất chấp tất cả che mưa chắn gió cho họ nữa.

Giang Ngộ mới năm tuổi, rất nhiều việc còn chưa kịp hiểu, ông trời nhẹ nhàng đẩy, bất tri bất giác đã đẩy cậu đến tòa núi lửa tên là “Hiểu chuyện”, khiến cậu thời thời khắc khắc sợ hãi lo lắng bị ghét bỏ, học được cách làm một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời.

Cậu nói chuyện quá nhỏ, Lâm Kiến Tịch nghe không rõ lắm, nhưng nhìn đến vẻ mặt của cậu bé, Lâm Kiến Tịch lại có chút hiểu ra.

Cậu ngồi xổm xuống, nhìn em trai: “Có phải em sợ bóng tối không?”

Giang Ngộ bất an chớp mắt: “Dạ…”

“Khi còn nhỏ anh cũng sợ bóng tối.” Lâm Kiến Tịch rõ ràng vẫn còn là trẻ con, có em trai không đến mười phút, cậu đã kiêu ngạo nâng thân phận của mình thành người lớn, săn sóc mà nói: “Bằng không em ngủ với anh đi, em muốn ngủ chung với anh không?”

Triệu Vân Khỉ và Lâm Trí Minh rất biết chừng mực mà không quấy rầy tâm tư thử thăm dò lẫn nhau của hai bạn nhỏ, hai người lớn sờ đầu hai bạn nhỏ một phen, sau đó xách túi đồ vào phòng của mình.

Giang Ngộ chậm rãi nói: “Muốn.”

“Có phải em rất sợ không?” Lâm Kiến Tịch nhìn cậu dần dần nắm chặt lỗ tai thú nhồi bông, bỗng nhiên vụng về ôm cậu vào trong lòng ngực, học theo ngữ khí dỗ dành của người lớn: “Bảo bối đừng sợ, anh trai sẽ bảo vệ em.”

Giang Ngộ siết chặt góc áo của cậu, im lặng hồi lâu, gần như nức nở trả lời một tiếng: “Dạ.”

Ánh đèn trong sân hòa vào bóng đêm.

Chờ được người về rồi, lại náo loạn trong chốc lát, Lâm Kiến Tịch bắt đầu mơ mơ màng màng, mí mắt sắp dính vào nhau, lại vẫn ăn vạ trong phòng khách không chịu đi.

Triệu Vân Khỉ đẩy đẩy cậu: “Con trai, con nên về phòng ngủ.”

“Mẹ.” Lâm Kiến Tịch miễn cưỡng mở to mắt: “Ngày mai mẹ có ở nhà không?”

“Có.” Triệu Vân Khỉ thở dài: “Mẹ ở nhà mấy ngày, chơi với con.”

“Nói là phải giữ lời đó.” Lúc này Lâm Kiến Tịch mới yên tâm bò xuống sô pha, chậm rãi trở về phòng.

Giang Ngộ nhỏ tuổi hơn cậu, không chịu nổi cơn buồn ngủ, lúc nãy Lâm Kiến Tịch đã dẫn Giang Ngộ tới phòng của mình, đến giờ này cậu cho rằng em trai nhỏ đã ngủ rồi, nhẹ nhàng mở cửa, lại nghe được tiếng khóc.

Mỏng manh, đứt quãng, như là gặp ác mộng.

Lâm Kiến Tịch tỉnh táo hơn vài phần, đóng cửa, bò lên trên giường, “Em trai.”

Giang Ngộ khụt khịt: “Hic.”

“Đừng khóc, đừng khóc.” Lâm Kiến Tịch nâng tay nhỏ, vỗ lưng Giang Ngộ: “Bảo bối đừng khóc…”

Khi cậu nhớ ba mẹ, dì Vương cũng dỗ cậu như vậy, Lâm Kiến Tịch học theo, sử dụng lên trên người em trai.

Giang Ngộ cẩn thận nhích lại gần cậu, đợi một hồi, cảm giác cậu không có tránh đi, cậu bé lại nhích gần thêm chút.

Lâm Kiến Tịch không vỗ lưng cậu bé nữa, mà là ôm cậu bé vào trong lòng ngực.

Giang Ngộ nhắm mắt lại, Lâm gia không có người lớn xa lạ làm phiền cậu, không có người đáng ghét tranh nhau nói ba mẹ của cậu đã chết, cậu là trẻ mồ côi.

Nơi này có chú và dì sẽ dỗ dành cậu, còn có anh trai sẽ ôm cậu ngủ.

Cậu hít thở mùi sữa tắm hương quýt, chậm rãi ngủ thiếp đi.

Đêm khuya, đèn trong viện đã tắt, mọi người từng người đi ngủ, toàn bộ biệt thự chỉ có đèn hành lang và thư phòng còn sáng.

Triệu Vân Khỉ đau đầu xoa xoa cái trán, khép lại văn kiện rậm rạp chữ đen.

Ba mẹ Giang Ngộ là ngoài ý muốn bỏ mình, nhưng trước đó bọn họ đã lập một phần di chúc, sau khi chết toàn bộ tài sản sẽ do Giang Ngộ kế thừa, mới đầu chỉ là vì đề phòng vạn nhất, bọn họ chắc cũng không nghĩ tới, phần di chúc này sẽ có tác dụng nhanh như vậy.

Triệu Vân Khỉ và Tiêu Lam mẹ của Giang Ngộ là bạn thân từ nhỏ đến lớn, Tiêu Lam đột nhiên qua đời, cô bị đả kích rất lớn, cô còn chưa kịp khóc vì bạn thân đã phải chịu đựng đau đớn khi bạn thân qua đời, vực dậy tinh thần ứng phó với đám thân thích bên Giang gia.

Giang gia và Tiêu gia ngày thường như nước với lửa, chỉ là không ai nghĩ tới, con cái hai nhà sẽ trộm yêu nhau, Tiêu Lam và Giang Tùy năm đó quậy đến kinh thiên động địa, hai nhà đều thốt lên “Nếu mày dám kết hôn với nhà bên kia thì coi như không có cái nhà này”, cắt đứt hết thảy quan hệ và tiền tài của hai người trẻ tuổi, muốn bức bọn họ về nhà nhận sai.

Nhưng Tiêu Lam và Giang Tùy cũng rất kiên cường, không chịu thỏa hiệp với người nhà, hai người dứt khoát rời khỏi quê quán, đi đến thành phố lớn dốc sức làm việc.

Từ hai bàn tay trắng đến mỗi người đều thành công, hai người trả giá không ít mồ hôi xương máu, Triệu Vân Khỉ cũng coi như là người chứng kiến.

Triệu Vân Khỉ sinh con muộn, Tiêu Lam còn sinh muộn hơn cô, qua nhiều năm, cô vẫn nhớ rõ, khi Tiêu Lam bị đẩy vào phòng sinh, một người đàn ông tính cách hờ hững thậm chí có chút lạnh nhạt như Giang Tùy lại đứng ở bên ngoài chống vách tường, im lặng rớt nước mắt.

Muốn Triệu Vân Khỉ dùng một câu đánh giá bọn họ, vậy cô chỉ có thể nói, bọn họ yêu nhau.

Chỉ là trời có mưa gió thất thường, bọn họ đột nhiên đi rồi, để lại một đống gia sản dẫn tới một đám ác lang.

Khi hai người còn sống, Giang gia và Tiêu gia không ai tới nhìn bọn họ một lần, Giang Ngộ đến nay cũng không biết hình dáng của ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại của mình như thế nào, bọn họ qua đời, người nhà hai bên lại giống như có hẹn trước, trong một đêm nhảy ra, tranh đoạt quyền nuôi nấng Giang Ngộ.

Giang Ngộ chưa đầy mười tám tuổi, trước mười tám tuổi, người giám hộ có quyền vận dụng tài sản của cậu, hai nhà Tiêu gia Giang gia khắc khẩu không thôi, mặc kệ sống chết của Giang Ngộ, Triệu Vân Khỉ cho dù như thế nào cũng không thể để đứa bé ở nơi đầm rồng hang hổ như vậy được.

Giang Ngộ ở nhà nào cô cũng đều không thể yên tâm, nhưng thân phận của cô chỉ là bạn thân của Tiêu Lam, ở trên pháp luật, cô không hề có phần thắng, muốn lấy được quyền giám hộ Giang Ngộ, chỉ có thể nghĩ cách khác.

Cô thở dài một tiếng, đứng dậy, đi xem hai đứa nhỏ ngủ thế nào.

Cô cẩn thận đẩy cửa ra, nhìn thấy Lâm Kiến Tịch và Giang Ngộ mặt đối mặt ôm nhau, tựa như hai con mèo con trong ổ dựa sát vào nhau.

Trái tim cô bỗng nhiên mềm nhũn.

Cô và Lâm Trí Minh ngày thường cũng bận rộn sự nghiệp, không có thời gian ở cùng Lâm Kiến Tịch, lúc nhỏ Lâm Kiến Tịch không hiểu cô độc là gì, nhưng hiện tại cậu từng ngày lớn lên, cũng từng ngày thể hội được tư vị cô độc.

Mỗi ngày cậu đều khát vọng muốn có em trai, chỉ đơn giản là muốn có người chơi cùng, cậu không muốn vừa đến buổi tối, trong nhà chỉ còn lại một mình cậu.

Triệu Vân Khỉ lại có sức chiến đấu, vì Tiêu Lam, vì Giang Ngộ, cũng vì Lâm Kiến Tịch, bất luận như thế nào cô cũng phải bắt được quyền giám hộ vào tay mình.

Một đêm nay, bọn nhỏ ngây thơ mờ mịt ngủ ngon, những người lớn thức trắng đêm không ngủ.

Khi bức màn cũng không chắn được ánh mặt trời, Lâm Kiến Tịch rốt cuộc cũng mở to mắt, cọ cọ vào gối, rồi sau đó lại lăn qua lăn lại trong ổ chăn, cuối cùng giống như chịu đựng khổ hình, gian nan ngồi dậy.

Lý trí trở về, Lâm Kiến Tịch nhớ tới em trai vừa về tối hôm qua, tức khắc cảm thấy bản thân giống như đánh mất tôn nghiêm của anh trai, cậu hơi ngượng ngùng quay đầu lại đối diện với đôi mắt đen của Giang Ngộ, cậu càng ngượng ngùng: “Em dậy hồi nào?”

Giang Ngộ chớp đôi mắt, “Rất sớm.”

Rất sớm?

Vậy chẳng phải là một loạt động tác vừa rồi đều bị em trai thấy được?

Có bao nhiêu mất mặt?

Lâm Kiến Tịch ho khan một tiếng, làm bộ mình không nghe thấy, nghiêm trang đi xuống giường, bắt lấy tay Giang Ngộ, dẫn cậu bé về phía buồng vệ sinh: “Em lại đây, anh dạy em đánh răng.”

Giang Ngộ buông thú nhồi bông, đi theo cậu: “Em biết đánh răng.”

“Không sao, học lại một lần.”

“Ừm.”

Buồng vệ sinh trong phòng Lâm Kiến Tịch được thiết kế dành cho trẻ con, rửa mặt cũng rất thuận tiện, cậu lấy một đống bàn chải đánh răng nhỏ trong ngăn tủ ra, lấy một cây mở vỏ ra, bỏ vào trong tay Giang Ngộ, lại chét kem đánh răng vị dâu cho cậu bé, trịnh trọng dặn dò: “Không thể ăn kem đánh răng.”

Giang Ngộ cũng trịnh trọng gật đầu: “Dạ.”

Hai bạn nhỏ đồng loạt nhìn gương đánh răng, Lâm Kiến Tịch bỗng nhiên cười rộ lên.

Giang Ngộ không rõ nguyên do: “Anh trai, anh cười cái gì?”

“Không có gì.” Lâm Kiến Tịch phun bọt: “Chỉ là suy nghĩ, anh cũng có em trai.”

Giang Ngộ ngẩng đầu nhìn cậu, nghĩ nghĩ, cũng trả lời: “Em cũng có anh trai.”

|

W a t t p a d.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.