Bằng Nước Mắt Và Lặng Câm

Quyển 1 - Chương 5: Deer in the mist




người dịch: idlehouse

Trong một khu phố phía bắc của Yến Thành, những căn hộ bình dân nằm san sát chen chúc nhau. Nhà ở đây giá thuê rẻ, giao thông cũng tiện lợi, cho nên tụ tập rất đông những người dân lao động.  Tường xám xịt, cỏ hoang nhú ra từ kẽ nứt giữa vách tường và mặt đường xi măng, nước nhỏ xuống từ những mái nhà làm bằng  gạch amiăng khiến cho khu vực này mang một khí chất hoàn toàn khác biệt với khu vực đô thị của Yến Thành.

“A Thời, nghỉ chút đi! Chuẩn bị ăn cơm rỗi!”

Ông chủ Đinh gọi một chàng trai trong phòng tập.  Đấy là một phòng tập võ tự do kiểu cũ nằm ẩn mình trong khu phố.  Bên ngoài trông mặt tiền rất nhỏ, biển hộp đèn dài hẹp phủ đầy bụi bặm và dính đầy mạng nhện, vào đến trong thì lại rất rộng, ánh sáng trong phòng không được tốt lắm, mặt trời chưa lặn đã phải bật đèn tiết kiệm điện lên.  Lưới thép quây tám cạnh lại thành một chiếc “lồng đấu” khổng lồ, chính là đấu trường võ tự do.   Sân trong là nơi tập luyện, treo rất nhiều bao cát, dây xích và đặt tạ.  Trên sàn có vài lốp xe cồng kềnh nằm rải rác, mỗi chiếc lốp cao gần bằng đầu người. Chiếc lớn nhất gần 600 cân Anh.

Một chàng trai đang “vật lộn” với chiếc lốp xe đó.

Chàng ở trần, tướng người thuộc loại gầy, nhưng cơ bắp cân đối, săn chắc.  Làn da trên vai bị rám nắng thành màu lúa mì, vai phải và cánh tay phải có hai vết sẹo như bị nước nhỏ xuống rồi toé ra, tạo nên một sự tương phản rất rõ rệt với tướng mạo tuấn tú của chàng.

Chàng đứng tấn thật thấp, cằm gác lên chiếc lốp xe, hai cánh tay luồn xuống dưới, kê ngay mặt dưới của vành lốp xe, thân hình dong dỏng cong thành một đường cong vững chãi. Chàng hít sâu, rồi thình lình cơ bắp hai chân và toàn thân căng cứng, bật hết sức mình, nhấc chiếc lốp xe nặng nề cồng kềnh ấy lên được một chút!

“Giỏi!”  Lão Đinh bật lên một tiếng, giụi mạnh mẩu thuốc vào bồn hoa xi măng để dập lửa, nói: “Bắp tay!  Dùng đầu gối để chống, đỡ lên!  Động tác ở tay đổi liền! Đúng!!”

Chàng trai cắn chặt răng, ngửa đầu, gân xanh trên trán và cổ đều lồi ra, đầu ngón chân đang chống trên mặt đất rải sỏi tạo nên hai chỗ lõm.  Đường lằn trên chiếc lốp xe màu đen đó, đường nào đường nấy rộng bằng đùi của chàng, như một quả đồi kiên cố, dưới ánh chiều tà toả mùi nhựa cao su nồng nặc. Chàng dùng đầu gối để nâng lốp xe lên đến xương quai xanh, rồi bất chợt mắm môi mắm lợi giữ sức, rống lên một tiếng, nhấc được hẳn chiếc lốp xe đó lên.  Nắng chiếu xuyên qua vòng lốp xe, rắc những chùm sáng nho nhỏ, chân chàng như đóng đinh, bám chặt xuống mặt đất, ra sức thục mạng đẩy mạnh, lốp xe đổ ầm chấn động xuống mặt đất, làm dậy lên một lớp bụi cát.

“Giỏi giỏi giỏi!  Nghỉ thôi, nghỉ thôi.”  Lão Đinh vứt cho chàng một chiếc khăn tay trắng sạch sẽ.  Chàng trai cúi đầu thở hồng hộc, lồng ngực rắn chắc không ngừng phập phồng.  Chiếc khăn tay kia như nặng ngàn cân, chàng đón bắt lấy khăn tay mà cả cánh tay khẽ run lên.

“Đủ rồi mày, hôm nay đã đến cực hạn rồi.  Luyện nữa sẽ hỏng người đấy!”  Giọng điệu của lão Đinh hơi nghiêm.

Chàng trai lẳng lặng đến một bên tường, cầm một bi đông sắt đựng nước, trút thẳng từ đỉnh đầu xuống. Lấy khăn tay lau mái tóc ngắn đen nhánh, nói với lão Đinh: “Em đi thay đồ.”

Lão Đinh lại đốt điếu thuốc khác, khói thuốc lan toả trắng xoá, là loại thuốc bình dân Yến Yên 10 đồng một bao.  “Gần đây gặp phải chuyện gì nữa rồi?  Không còn vui vẻ nói cười như trước đây nữa.  Luyện tập cứ như để giết người vậy, lốp xe nó có thù với mày à?”

Chàng trai sột soạt thay đồ sau tấm rèm che, một lúc sau, mới trả lời một cách thản nhiên: “Có chuyện gì đâu thầy?  Em thì có chuyện gì chứ!”

“Thằng chó!  Miệng mày thế nào tao đều biết cả.  Nói láo với tao?”

Chàng trai thay đồ xong bước ra, mặc một chiếc áo phông tay dài màu đen, một chiếc quần jean đã bạc thếch, rõ ràng đã mặc rất nhiều năm, gấu quần đã tưa hết ra.  Thứ quần áo này có thể mua một lúc mấy trăm bộ từ chợ bán sỉ, chắc là loại hàng xuất khẩu rẻ tiền, không có đến một cái nhãn hiệu.  Nhưng thân hình của chàng cao ráo cân xứng, mặc vào đường nét đâu ra đấy.  Trông chàng vô cùng khôi ngô, nhưng nét đẹp không thuộc loại mạnh mẽ áp bức. Mắt hai mí và có đường chân mi khiến cho nét mặt trở nên nhu hoà, cả con người chàng như một chú hươu đứng giữa cánh rừng đầy sương mù bao phủ.

“Cũng không có gì.” Chàng cười nhạt, nhưng ánh mắt buồn buồn, “Một người bạn đã qua đời.”

“Thân lắm à?  Bao năm nay đâu thấy mày tới lui với ai đâu.”

“Chắc vậy…… Bạn hồi xưa.”

“Thế sự vô thường.” Lão Đinh thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai chàng trai.  “Người sống đến 20, 30 tuổi, khó tránh bắt đầu gặp cảnh sinh tử.”

Chàng trai thoáng cười nhạt, cúi đầu xắn tay áo, một lúc sau, chàng mới nói: “Ừ nhỉ.”

Lão Đinh phả ra một ngụm khói, nhìn chàng xắn tay áo lên đến khuỷu tay, vừa đủ che đi vết sẹo dữ dội kia. “Cái thằng này mày có quá khứ, tao biết. Nhìn hai vết sẹo đó của mày, đừng tưởng là tao không hiểu, là vết thương do súng!  Mấy người phàm như bọn tao á, cả đời ngay đến rờ cũng không rờ đến súng được một lần, đâu ra súng để trúng đạn!”

Chàng trai nhướn mày cười, nói: “Hồi bé không hiểu chuyện, leo cây, bị bọn bắt chim dùng súng etpigôn đánh.”  Chàng làm điệu bộ bằng tay, “Súng etpigôn  ‘đùng’ một phát thế này, chắc thầy đã từng thấy rồi chứ ạ?”

Toàn nói nhăng nói cuội! Yến Thành đã cấm súng etpigôn từ mấy chục năm trước, mấy thứ đó chỉ ở khu vực núi phía Nam mới có.  Đứa trẻ này lớn lên trong Yến Thành làm sao mà gặp được dân đi bắn chim?  Lão Đinh hừ một tiếng trong mũi, rẩy rẩy tàn thuốc vào luống hoa.

Mùa này đang là lúc tơ phấn hoa đuôi sóc bay khắp Yến Thành, phía ngoài sân của lão Đinh cũng trồng cả mấy gốc dương cổ thụ, chàng trai hắt hơi liên hồi, lấy khẩu trang màu xanh lam nhạt ra, đeo vào.

“Bạn gái lại nhớ đến mày rồi chứ gì!”  Lão Đinh trêu.

“Khi nào thầy mới tuyển em vào làm rể?”  Chàng trai cười nhạt.

“Ôi, cái con nhỏ Phi Phi đó không xứng với mày.”  Lão Đinh thở dài.

“Aizz, thầy đừng có nói chuyện với Phi Phi kiểu như vậy, là cô ấy không thèm em.”

Lão Đinh cúi đầu thở dài, lắc đầu.  Chàng trai nhìn thấy trời còn sáng, nói: “Tự dưng thèm ăn lưỡi bò nướng, thầy ăn trước đi ạ, em chạy ra mua một chút rồi sẽ về.”

Chàng trai vừa đi xong, liền có một người bước vào nhà.  Lão Đinh trông thấy, thoáng sửng sốt.

“Sư huynh, đúng là anh rồi!”

Gã này họ Nhâm, tên là Nhâm Gia Minh, là sư đệ dưới đội tỉnh dạo xưa của lão Đinh, thua lão độ 10 tuổi.

Nhâm Gia Minh bước vào căn phòng tập tối tăm xong làm như trên mình bị dính phải thứ gì không sạch sẽ, làm bộ phủi phủi một hồi.  Gã đánh giá xung quanh căn phòng tập, chỉ thấy tất cả mọi thiết bị đều cũ kỹ phủ bụi, khung thép bị tróc hết sơn, lộ ra màu vốn có của thép.  Thép rào của “lồng đấu” phủ một màu đen xỉn, mặt sàn có chỗ đã bị mài nhẵn nhụi, phản chiếu ánh đèn tiết kiệm điện màu trắng nhợt nhạt lạnh lẽo.

Gã cố tỏ vẻ nhiệt tình, ôn chuyện xưa với lão Đinh: “Sư huynh à, cũng cả mấy năm rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ?”

Lão Đinh gật đầu. Đúng ngay lúc này, vợ lão bưng cho lão một bát bún, bên cạnh là con trẻ tay đang cầm chong chóng chạy khắp nơi trong phòng.

“Ngồi xuống ăn chút không?” Lão Đinh ra ý cho vợ mang thêm một bát bún nữa tới, bản thân lão thì bỏ đầy dầu ớt vào trong bát bún trước mặt, mùi cay của ớt thơm nồng.  “Vợ tôi nấu, ngon, đúng vị.”

Nhâm Gia Minh nhìn chiếc ghế cũ kỹ đến tróc sơn, không ngồi xuống.  “Nếu không có người khác nói cho tôi biết, tôi còn không hay là sư huynh đang ở đây nữa.”  Gã vẫn ngó quanh, giống như muốn xem có hình của đệ tử hay không, có thắng được giải gì hay không, rồi lại hỏi: “Dạo sau sư huynh ra khỏi đội tỉnh, không phải đánh MMA giành được cả giải quán quân toàn quốc đó sao?  Thế nào mà bây giờ lại ở đây mở phòng tập?”

Giọng điệu của gã tuy có vẻ hoà nhã, nhưng trong đấy toả ra một vẻ kiêu ngạo của bề trên.

“Tôi còn nhớ hồi đó sư huynh là đệ tử được sư phụ tán thưởng nhất, coi trọng nhất mà!”

Lão Đinh lặng thinh không nói.  Vợ lão bưng lên một bát bún, lại để một đôi đũa trước mặt Nhâm Gia Minh, la cậu con: “Đinh Ái! Đừng chạy nữa! Chạy vấp cho bị thương mới hài lòng sao hả!”  Cậu nhỏ kia vô trông vô cùng đáng yêu, mặt mũi tuấn tú, thừa hưởng ưu điểm của cả hai vợ chồng.

Nhâm Gia Minh nhìn hai mẹ con, hơi híp mắt.  Gã để ý thấy tất cả mọi góc nhọn ở trong phòng tập bụi bặm này đều được bọc lại thật dày, ngay đến các góc của bàn ghế nội thất đều bị bọc bằng vải y chang như thế.

Nhâm Gia Mình lại nhìn đôi đũa gỗ đen thùi cũ kỹ, không nhấc tay, nói: “Chị dâu trẻ nhỉ, chưa gặp qua bao giờ hay sao ấy?”

Lão Đinh lầm bầm: “A-Phương mất sớm.”

Lão mơ hồ nghe thấy Nhâm Gia Minh cười lạnh một tiếng.

A-Phương cũng từng là sư muội của Nhâm Gia Minh, Nhâm Gia Minh đã từng theo đuổi bà.  Nhưng A-Phương nhìn cao, đương nhiên theo đại sư huynh giỏi hơn gã. Đấy cũng là lý do mà lão Đinh và Nhâm Gia Minh có gút mắc sau này.

Lão Đinh húp sùm sụp vài ngụm bún trơn trượt, rồi đặt đũa xuống, nói với Nhâm Gia Minh:

“Hôm nay cậu đến làm gì?”

Nhâm Gia Minh cười híp mắt: “Maandala muốn mở cuộc thi đấu vô địch MMA huyễn thực, tôi vốn định gọi sư huynh xuống núi, nhưng trông cái dạng của sư huynh hiện giờ, e rằng đánh không nổi nữa.”

Nay tuy lão Đinh vẫn giữ được thể hình cường tráng giống trước đây, nhưng cơ bắp đã rõ ràng bị nhão, bụng cũng to lên.  Lão đã mập ra, đường tóc lưa thưa không tha cho lão.  Giống như cả một phòng tập u ám, trên người lão đã mang dầu mỡ bụi bặm, suy thoái.

Lão Đinh biết gã kia đang nói mát.

Mười năm trước lão bắt đầu mở phòng tập, tiếng tăm rất khá.  Sau đó Maandala nổi lên, thanh niên chạy lên đó để đấu MMA huyễn thực ngày một tăng, người như gã Nhâm Gia Minh này rất biết đáp ứng trào lưu, mở phòng luyện MMA huyễn thực trên maandala.  Dạng phòng tập thật ngoài đời như của lão Đinh, khách ngày một kém đi.  Ba năm trước, lão đã từng xuống núi một lần, đấu chui.  Lần ấy bị gẫy chân, đến nay vẫn còn mấy chiếc đinh thép nằm trong đó.  Lão không sao đấu được nữa. Hạ màn cho một anh hùng MMA, dạo đó đã được đưa tin trên truyền thông.  Nhâm Gia Minh không thể không hay biết.

“Để cậu thất vọng rồi.” Lão Đinh lẳng lặng nói.

“Chậc chậc chậc…….” Nhâm Gia Minh lắc đầu, mở một cúc áo sơ mi ở phần cổ cứng thẳng tắp.  “Nhìn hình trong phòng tập này của sư huynh, cả mấy năm rồi không có đệ tử nào phải không?  Có vẻ như nếu tôi muốn tìm mầm giống tốt cũng không tìm ra!”  Gã thở dài một tiếng, “Tiếc thật, sư huynh, thời buổi này không đấu trong huyễn thực, sư huynh lỗi thời rồi……..”

“Thầy, em về rồi ạ! ……..”

Vừa nói xong thì có một chàng trai ào vào như cơn gió, tay trái cầm một bao đựng xiên thịt, tay phải cầm một túi nghe như có bia ướp đá trong đó, phía ngoài bao nylon còn đọng nước từ khí lạnh.

Nhâm Gia Minh nhìn chằm chằm chàng trai ấy, bất thình lình đưa chân ra quét một vòng.  Chàng trai ấy nào ngờ trong phòng có người đột ngột tấn công mình, trong khi loại vận động viên chuyên nghiệp như Nhâm Gia Minh, dẫu chỉ quét chân thì sức cũng mạnh hơn người thường.  Chàng bị bất ngờ, vấp, ngã nhào xuống sàn, mấy chia bia lạnh đua nhau binh binh bang bang lăn rớt khắp nơi.

“Sư huynh, đệ tử của anh bây giờ là trình độ cỡ này sao?  Chao ôi……. Chậc chậc chậc!”

Chàng trai kia nằm sõng soài dưới đất, nghe câu đó xong ánh mắt tối sầm, bất chợt lăn tới đấm thẳng vào phía sau đầu gối Nhâm Gia Minh!  Nhâm Gia Minh không phòng bị, ngã khuỵ một gối xuống, chàng trai dùng thế dưới đất kéo tay, lôi chân, động tác gọn gàng lưu loát quật Nhâm Gia Minh xuống đất, đè chặt gã trong thế đó, nhìn chằm chằm vào mắt gã, không nói không rằng. Nhâm Gia Huy giận chín vì ngượng.

Chàng trai nhận ra được ánh mắt của gã trở nên căm tức, liền ra tay trước, hạ thủ vi cường, nhanh chóng ngồi xuống đất kéo cánh tay của Nhâm Gia Minh duỗi  ngang, có vẻ như định dùng đòn khoá kẹp tay.  Khoá kẹp tay là một tuyệt chiêu trong võ tự do trăm lần đều thắng, rất ít khi nào thấy ai bị khoá kẹp tay mà có thể giải khoá đó được.  Nhưng Nhâm Gia Minh rốt cuộc cũng là một tay trong nghề vô cùng lão luyện, chàng trai vừa kéo tay gã ra, gã đã biết ngay chàng định làm gì. Nhân lúc chàng trai ngồi ngả người ra sau, gã ra sức bật thắt lưng, chống cổ và vai xuống đất, sau đó dùng cả thân để lật mình đè ngược lên chàng trai, rút cánh tay ra, hung hăng áp chàng sát đất!

Lão Đinh vội quát lên: “A Thời!  Buông tay nhận thua!”

Nào ngờ chàng trai nhất định không chịu nhận thua, ra sức vùng ra khỏi hai cánh tay như gọng kìm của Nhâm Gia Minh, bắt đầu đánh nhau với gã dưới sàn!

Lão Đinh thấy chuyện chẳng lành, rối rít chạy tới gỡ hai người ra, “Gia Minh, thằng bé này luyện võ tự do cũng chỉ luyện kiểu nghiệp dư, mới theo học 3,4 năm, làm sao làm đối thủ với cậu được! Cậu đừng so đo với nó!”

Nhâm Gia Minh là một kẻ tàn bạo, gã nào quan tâm đến chuyện chàng trai này có phải hậu bối hoặc là chỉ chơi nghiệp dư v.v., tóm được là đánh! Đòn nào ra đòn nấy!

Chàng trai ấy bị lãnh mấy đòn nặng, mặt cũng bị cọ dướt đất xây xát, chảy máu.  Sự bướng bỉnh của chàng tương đương với sự bạo tàn của Nhâm Gia Minh, rõ ràng nếu không đến cuối thì sẽ không nhận thua.  Chỉ là trước đó khi tập luyện với vỏ lốp xe, chàng đã dùng phần lớn của sức mình, chẳng bao lâu sau chàng lại bị Nhâm Gia Minh khóa tay phải, cưỡi lên người, đè chàng dưới dất.

“Có phục không?”

“Không phục.”

Nhâm Gia Minh tăng thêm sức ở tay, mặt của chàng trai bị ấn chặt xuống đất, đau đến khiến ngũ quan nhăn nhó vặn vẹo.

“Không….. không phục!”

“Nhâm Gia Minh!—–“

“Rắc”  một tiếng, vai của chàng trai bị trật khớp, sắc mặt tái đi, nhưng vẫn không xin tha.  Nhâm Gia Minh sa sầm mặt, vất mạnh cánh tay đã lỏng lẻo của chàng trai xuống đất, đứng dậy.

“Không biết lớn nhỏ, không biết tốt xấu!”

Lão Đinh đỡ chàng trai dậy, sắc mặt lạnh tanh, không nói một lời.  Lão không buồn nhìn Nhâm Gia Minh, bảo vợ: “Dọn bát!”

Dọn bát tức là đuổi khách. Nhâm Gia Minh bẻ bẻ cổ, sửa soạn lại chiếc áo sang trọng đã bị lôi kéo thành nhếch nhác, nói với lão Đinh một cách độc ác:

“Tôi thấy cả đời này anh không có cơ hội để trở mình ngước mặt với đời nữa!”

“Vậy đó là số của tôi.” Lão Đinh thong thả nói, nắn bả vai của chàng trai, “rắc” một tiếng, chỉnh nó về lại chỗ cũ.

Nhâm Gia Minh tức giận tông cửa đi mất.

Lão Đinh lùi ra sau ba bước, gập mình với chàng trai: “A Thời, chuyện này là xích mích giữa thầy và sư đệ của mình, không nên liên luỵ đến em.  Thầy xin lỗi em.”

A Thời lảo đảo đứng dậy, cũng vội vàng gập người với lão.  “Là đệ tử đã làm cho thầy bị mất mặt.”

Lão Đinh nhìn chàng, trên mặt chàng đầy vết máu và bụi đất, những vẫn mang nụ cười nhạt, không mảy may mất đi chút khí khái.  Lão thở dài, nói: “A Thời, làm người phải biết cách xuống nước. Đánh không xong thì đừng cố mạng.”

A Thời đang lấy một tờ giấy thấm nước để lau vết thương trên mặt, nghe thấy lão nói thế, động tác thoáng khựng lại, cười bảo: “Thầy à, là tại em thấy gã đó tự xưng là sư đệ của thầy, lại có thầy ở đó, nên chắc gã cũng chả làm gì em đâu, thành ra mới đánh lộn với gã kiểu đó. Nếu là kẻ khác em đã chạy từ lâu.”  Chàng nói, “Em nhát gan, sợ sinh sự, từ trước đến nay luôn chỉ bo bo lo giữ thân, đâu phải là thầy không biết.”

Lão Đinh lượm xiên thịt và bia đá dưới đất lên đặt trên bàn, im lặng hồi lâu sau, mới nói: “A Thời, Nhâm Gia Minh nói cũng đúng.  Hiện giờ là thời đại của MMA huyễn thực, em theo học thầy, chẳng có tương lai gì.”

A Thời mở một chai bia, hơi lạnh ngấm mùi thơm man mát của bia toả ra.  Chàng uống ừng ực hơn nửa chai bia, lại nói: “Thầy, em đã nói với thầy từ lâu rồi, em không thích chơi game huyễn thực.”

Lão Đinh nhìn con trai Đinh Ái của mình đang chạy khắp nhà, khẽ nói: “Thầy biết hết, A Thời, em cố ý đến chỗ của thầy, nhận thầy làm sư phụ để học MMA, thật ra là bởi vì muốn đưa tiền cho thầy.  Đinh Ái…….” Cổ họng của lão vừa nghẹn vừa xót, nói, “Thầy cũng thật sự rất cần tiền…… Vì con trai, thầy đã vốn không thiết đến tính mạng, sau đó thì tính mạng không đáng đồng tiền, chỉ còn cách không biết xấu hổ…….”

A Thời nghe lão lải nhải, đổi đề tài, “Thầy, hôm nay em mới thấy thầy mua thuốc mới đem về, hiệu đó em chưa từng thấy qua, thầy mua ở đâu vậy?”

Lão Đinh hơi ngơ ngác, “Ý em nói là thuốc giúp đông máu?  Thuốc đó là có một đại biểu của hãng thuốc giới thiệu cho thầy, nói nó rẻ hơn thuốc bệnh viện kê 30%, hiệu quả cũng y chang.”  Nói rồi lão Đinh lại thở dài tiếp, “Tháng này thuốc giúp đông máu lại tăng giá nữa.  Một chai thuốc nhỏ xíu  200IU mà nhưng 100 bạc, không dùng được đến 10 lần, đúng là càng ngày càng mua hết nổi……..”

“Đã dùng cho Đinh Ái chưa?”

“Chưa, định mai sẽ cho nó dùng.”

“Khoan, đừng dùng!”  A Thời mò túi mình móc ra hai tấm thẻ, trên đó vẫn còn đính giấy ghi mật mã.  “Trong thẻ vẫn còn mấy ngàn đồng, thầy cứ cầm trước đi, tới bệnh viện lấy toa thuốc chính quy.  Thuốc của thầy coi như bán cho em! Em đem về xem một chút.”

Chàng kiên quyết đi thẳng đến tủ lạnh lấy bao thuốc ra, hối hả ra khỏi cửa, “Thầy, hôm nay không ăn chung với thầy được nữa, em về trước đây!”

Lão Đinh cầm thẻ rượt theo,  chàng trai đã đi mất dạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.