Băng Nhóm Học Đường

Chương 25: Chương 25




“Ồ…!”, mọi người xung quanh vòng tròn bất chợt cùng đồng thanh rộ lên khi 2 đối thủ liên tục tung đòn vào nhau, động tác cực nhanh đến nỗi có thằng phải nheo mắt lại vì không nhìn rõ được tay họ nữa… kẻ ra đòn, người phòng thủ rất quyết liệt…nhưng điều lạ ở đây là tấn công nhiều như vậy mà chưa ai bị trúng đòn của ai cả…! Thật nghẹt thở và kịch tính…!

Và cũng đã đến lúc Hoàng xuất “tuyệt chiêu” của mình, anh hất đầu gối lên nhằm vào bụng Quân, rồi đến cú đá xoay sượt ngang đầu cậu đàn em đang cố gắng nghiêng người để tránh…và liền sau đó, bất ngờ Hoàng giật ngược cái chân đã tấn công hụt lại, sức còn mạnh hơn cú đá “giả” khi nãy. “Bốp!!”, Quân ngã xuống, máu bắt đầu rỉ ra 1 chút từ khóe môi, choáng váng đến đầu óc kêu lên “ong ong” vì đòn “sấm sét” kia của chàng đội phó… Quả là đòn lừa hiểm hóc không thể tránh được.!

Gương mặt của Hoàng lúc không cười trông thật ngầu…khiến Quân bất thình lình nhớ lại lần anh bị bàn tay mạnh kinh người kia báu chặt ở cổ…nguồn sức mạnh đó đến bây giờ Quân vẫn còn nhớ như in…

Sau đó, Hoàng là người kiểm soát thế trận, anh đoán trước được các bước di chuyển và các đòn tấn công của Quân, còn cậu đàn em thì dường như đang dần đuối sức, anh bị trúng đòn ngã lăn ra đất nhiều hơn…nhưng lần nào ngã cũng liền nhanh chóng gượng dậy với tốc độ nhanh nhất có thể – ưu điểm duy nhất mà anh hơn đội phó của mình – như không biết đến 2 chữ “khuất phục”, bấy giờ Quân mới nhận thấy những bài tập rèn luyện thân thể của Vũ thật hữu ích.! Đôi mắt anh bắt đầu xoáy sâu vào từng động tác chuyên nghiệp, gần như không có điểm yếu của Hoàng với suy nghĩ :” Nhất định phải có điểm yếu, phải tìm cho bằng được!!”

Và 1 tia sáng chợt lóe lên trong đầu Quân khi anh trông thấy Hoàng vừa khẽ chau mày vẻ đau đớn khi ngực chỉ bị dính 1 đòn khá nhẹ từ anh. Như có thêm động lực, Quân lao đến, nghiêng người đá xoay về phía đầu Hoàng, chàng đội phó tránh được, nhưng liền lúc đó, với động tác thật nhanh và chuyên nghiệp, Quân giật ngược cái chân vừa ra đòn hụt ấy lại, xoay 1 cú đá ngược thẳng vào má trái Hoàng! Và chàng đội phó thật sự bất ngờ khi cậu đàn em vừa triển “tuyệt chiêu” y hệt mình! Rồi nhanh như cắt, quyết không để cho Hoàng có cơ hội chống trả, bằng tốc độ vốn có của mình, Quân xấng đến, dùng ức bàn tay đánh ngược từ dưới lên, trúng vào xương hàm của Hoàng, có vẻ như đòn hiểm hóc đó chấn động lan đến não, Hoàng choáng váng, không định hình được cậu đàn em đang ở đâu nữa… rồi lơi dụng lúc đó , Quân húc 1 lực cực mạnh khuỷu tay vào ngực anh. Chàng đội phó khẽ kêu lên 1 tiếng “hự!” đau đớn, đến nỗi khụy cả người xuống, nhưng lại làm cậu đàn em thất vọng khi nhanh chóng lấy lại sức và vùng lên, tay siết chặt lại như dồn hết tất cả sức lực vào trong đó…và ngay lúc ấy, Quân cũng đang siết chặt nắm tay mình lại…

“Bốp!”, “Bốp!!”… Quân ngã gục xuống trên nền đất lạnh giá….và Hoàng cũng thế…

- Cả hai đều trúng đòn của nhau, gục rồi…!! – Hải háo hức, lay lay cánh tay Vũ như không kìm chế được sự phấn khích.

- Ông yên nào.! – Vũ rít qua kẽ răng, chăm chú quan sát 2 “chiến binh” đang nằm lăn ra đất.

Và dĩ nhiên ngay lúc này…nếu ai đứng lên trước, người đó sẽ là người chiến thắng.!!!

Vũ ưỡn ngực tiến lên trước, chắp 2 tay sau lưng, dõng dạc hô to như sấm truyền:

- Người nào còn sức! Hãy đứng lên!!

Cả nhóm căng thẳng nhìn vào các ngón tay đang khẽ động đậy của Quân… Hân thì chắp tay lên ngực, thì thầm 1 cách vô thức câu nói :”Đứng lên đi…” đến những 8 lần! Và dường như lời cầu nguyện của Hân đã len lỏi vào tâm thức anh bằng 1 cách kì lạ nào đó, nhưng đầu óc anh lúc này chẳng để định hình được chuyện gì đang diễn ra nữa…Quân hé đôi mắt sưng húp của mình ra, loáng thoáng thấy bóng dáng Vũ đang đứng sừng sững nhìn chằm chằm vào anh bằng đôi mắt ánh lên 1 sáng tia hy vọng… Như được tiếp thêm sức mạnh, Quân khẽ mỉm cười rồi gồng mình từ từ đứng lên, toàn thân anh thì run lên bần bật…

Tiếng “wow…!”, “ồ…!!” reo hò càng lúc càng điên cuồng theo trình tự đứng dậy chậm rãi của Quân… và cuối cùng anh thẳng lưng; đứng uy nghi nhìn xuống Hoàng…khoảnh khắc ấy như 1 lời tuyên bố hùng hồn về chiến thắng của Bảo Quân. Lúc này thì cả nhóm đều hú hét lên như đám đông đang quá khích khi gặp được được thần tượng của họ, mấy thằng con trai lũ lượt ùa đến, vui vẻ chúc mừng tân đội phó, rồi còn cùng nhau tung hứng Quân lên cao…Hân vẫn đứng im tại chỗ, bất giác nở nụ cười dịu dàng khi nhìn gương mặt tươi cười của Quân trong “những vòng tay” của đồng đội.…Nhưng có lẽ không cần họ phải tung Quân lên làm gì, cảm giác của anh lúc này còn hơn cả trên mây nữa…! chưa bao giờ trong đời anh cảm thấy tự hào về bản thân mình như vậy, món quà sinh nhật thật ý nghĩa. Vui đến phát điên lên được!! đến nỗi lồng ngực chỉ muốn nổ tung ra vì quá hạnh phúc.!!!

Vũ nhoẽn miệng cười, nhìn 1 cách thích thú vào đám đông đang hỗn loạn ồn ào đằng kia, mỗi khi nhìn bọn đàn em hòa đồng, thân thiết với nhau như vậy anh lại cảm thấy như vừa có thêm 1 tia nắng ấm áp xen vào cõi lòng lạnh giá của mình. Vũ tiến đến gần Hoàng, tưới nước vào mặt người bạn thân, cúi xuống vỗ nhẹ vào má anh. Hoàng mở mắt, vuốt mặt mình rồi khẽ nhìn sang đám đông đang réo hò như phát cuồng; và bật cười lên sằng sặc:

- Tổ cha mấy thẳng phản bội, có phó nhóm mới nên chúng nó bỏ rơi tôi rồi ông thấy không.?

- Trận đấu hay lắm. – Vũ kéo tay Hoàng đứng lên

- Ông đã dạy cho nó cái chiêu “bịp cước” kia à?

- Ừm… anh cười vẻ thích thú – phải truyền lại cho phó nhóm tương lai chứ.

Hoàng trợn to mắt ngạc nhiên nhìn Vũ, anh không ngờ vị thủ lĩnh này đã có ý định để Quân trở thành đội phó từ khá lâu rồi. Nhưng khi bần thần nhớ lại…có lần Vũ đã tâm sự với anh rằng…Bảo Quân có cái gì đó rất giống Thiên Vinh… Hoàng cười xòa, cho 2 tay vào túi, cùng Vũ nhìn vào đám đông kia với vẻ hài lòng…

—————†—————-

Trưa hôm sau

Hân dắt xe ra khỏi nhà, rồi xoay lưng lại định đóng cánh cổng thi bất ngờ…có ai đó đã chộp 1 chiếc khăn tẩm đầy thuốc mê lên mũi cô… Hân không kịp hét lên, cũng chẳng kịp chống trả gì cả…rồi dần dần cô chìm trong vô thức…

Lại thêm ân mưu đen tối của kẻ nào đây…?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.