Băng Nhóm Học Đường

Chương 17: Chương 17




Ngày đó, giữa Killer và Dark nổ ra chiến tranh dữ dội. Cả hai nhóm đều mất ăn mất ngủ với “biệt đội ám sát” của nhau, mấy thằng liên quan thì hầu như lúc nào cũng có vết thương trên người, từ lớn cho đến nhỏ khi đến trường. Dark tuyên bố: sẽ xử thẳng tay thành viên của Killer nếu bắt gặp được trong khu vực của tụi nó. Chúng hùng hổ như thế cũng vì Killer chưa bao giờ là phe gây chuyện trước cả, thậm chí còn chưa đánh thằng nào nặng đến nỗi phải nhập viện.! Nhưng bọn Dark lại đê tiện hơn Vũ nghĩ rất nhiều, chúng mở 1 cuộc tập kích, tấn công dã man vào đàn em của Vũ ngay trên khu vực của Killer.! Khỏi phải nói Vũ đã điên tiết như thế nào với gã Khởi Sơn và tự hứa với lòng, chắc chắn phải cho gã biết thế nào là sức mạnh của nhóm “Sát Thủ”.

Đêm đó, anh triệu tập những thành viên ưu tú của nhóm, thay Hải đã nằm viện, dẫn đầu “biệt đội ám sát” cùng đến quán bida mà Sơn và đồng bọn hay ghé…Và đêm đó, thật sự là đêm kinh hoàng đối với Dark…tất cả bọn đàn em của Sơn đều nằm bất động dưới sàn, không 1 thằng nào không ọc ra máu…Khởi Sơn đứng nép sát vào tường nhìn 1 cách tuyệt vọng vào từng tên đang nằm la liệt trên sàn; giờ đây không khác gì thây ma…rồi hắn giương mắt lên thận trọng nhìn Vũ…1 nỗi sợ hãi đan xen vào lồng ngực khiến hắn như muốn nín thở… Trước mặt Khởi Sơn lúc này là 1 “sát thủ tóc đỏ” đang đứng hiên ngang, tay cầm cây cơ dính vài vệt máu… đôi mắt sắc lạnh và đầy căm phẫn của anh đem lại 1 luồng sát khí chết người…tỏa ra phừng phực như 1 ngọn lửa không bao giờ bị dập tắt…Trời ơi…cái cảm giác bạo lực đến kinh hoàng này là gì…?

Sau đêm đó, bọn Dark có mặt tại quán bida đều bị nhập viện hết! Duy chỉ có Khởi Sơn là bị nhẹ nhất vì chạy thoát được. Giờ đây có ai cho chúng cả xấp tiền, chúng cũng chẳng dám động đến Killer dù chỉ là 1 sợi tóc.!

Còn Vũ, anh trở về nhà chỉ với vài vết xước nhỏ không đáng kể, ấy vậy mà Vân cũng quýnh quáng lên, nhất quyết bắt anh bôi thuốc để vết thương mau lành. Nhưng…trông Vân hôm nay có vẻ buồn buồn… cô không bao giờ giấu được cảm xúc qua đôi mắt của mình cả…và Vũ thấy được điều đó… anh cầm tay Vân, nhẹ nhàng:

- Em đang có chuyện gì à?

- Không… – Vân ậm ừ – À mà thật ra là có…vui hay buồn nhỉ, em cũng không biết nữa…!!

- Chuyện gì nói rõ anh nghe nào. – Vũ nhướng mày

Vân nhìn anh hồi lâu, sau cái mím chặt đến tái nhợt môi, cô nói lí nhí:

- Gia đình em đồng ý cho em theo nghề cascaduer rồi…và họ bảo em hãy trở về nhà…em cũng nghĩ mình nên đi, em làm phiền anh quá lâu rồi.

- Ừm – Vũ ngập ngừng, cố nở 1 nụ cười – anh cũng mừng cho em.

Rồi Vân chồm đến ôm chặt lấy anh, giọng điệu trở nên kiên quyết hơn:

- Anh không được quên em đâu đấy! phải giữ liên lạc với em!

- Được rồi… – anh xoa xoa lên tóc Vân như đang nựng yêu chú mèo con vậy…

2 ngày sau…

Hai người cùng đứng đợi anh trai Vân đến đón ngay trước con đường lớn. Vũ thật sự cũng hơi tò mò…không biết anh trai của cô nàng cá tính này là người như thế nào…Và rồi…

- Hừm! lúc nào anh cũng chơi giờ dây thun cả! – Vân nhăn nhó với người vừa đậu xe trước mặt mình

Vũ quay sang, chưa kịp cất tiếng chào thì toàn thân anh cứng đờ hệt bức tượng vô cảm bị phù phép, 1 nỗi thất vọng dâng lên…xen lẫn sự tức giận như 1 phản xạ khi anh gặp hắn…Anh chau mày lại, rít qua kẽ răng: “Khởi Sơn…?”

Sơn quay sang nhìn Vũ…và cũng bất ngờ không kém gì anh, nói đúng hơn là hắn giật mình vì…không ngờ “bị” gặp lại Vũ quá sớm như thế này. Bất giác đôi mắt sắc lạnh của anh khiến Sơn lại muốn nổi cả gai óc…nhưng hắn cũng nhanh chóng định hình lại tinh thần, giựt balo trên vai Vân rồi gắt gỏng giục cô lên xe như muốn lấy le với Vũ vậy…

- Làm gì nhìn nhau ghê thế? 2 người quen nhau à? – Vân nhìn luân phiên 2 kẻ thù “không đội trời chung” này bằng ánh mắt thích thú

- Leo lên mau con nhỏ này!!! – Sơn quát lên

Vân lườm anh trai mình rồi leo lên xe, không quên nở nụ cười thật tươi với Vũ thay cho lời chào, nhưng anh chỉ nói ngắn gọn câu :”Chào em.” ,rồi quay lưng bước đi… Vân tự dưng lại cảm thấy bất an vô cùng, sao trong câu nói nghe có vẻ dịu dàng lại xen lẫn 1 cảm giác lạnh lùng đáng sợ đến như thế? Bất giác cô gọi thật to tên anh: ”Thiên Vũ!!!”, chỉ mong anh quay lại nhìn cô, chỉ cần anh hướng đôi mắt ấy về phía cô thôi…cô sẽ cảm thấy yên tâm hơn nhiều…nhưng đáng buồn cho Vân…Vũ không hề quay lại…

Và kể từ đó…Vân không thể liên lạc được với Vũ, cũng không thể tìm được anh,…giống như anh chưa bao giờ tồn tại trong cuộc đời cô vậy…

Nhưng cũng kì lạ thay, Vũ sau đó lại tuyên bố cầu hòa với Khởi Sơn và chấp nhận phần thua trước Dark…Anh em trong Killer ai nấy cũng bàng hoàng, tức tối…rõ ràng họ đang thắng thế, tại sao thủ lĩnh của họ lại hành động vậy chứ…?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.