Băng Hỏa Chí Tôn

Chương 69: Cơ Duyên Trời Định!




Không lâu sau, những nhóm người đại diện cho ba đế quốc đã lần lượt xuất hiện. Tất nhiên là đều có sự góp mặt của ba vị quốc vương đương nhiệm là Hoả Sư, Phong Nha và Lôi Kình.

Băng Tuyết đại diện cho Băng Tộc bước tới đón tiếp sau đó dẫn đường cho mọi người tiến vào đại sảnh. Ai ai cũng biết sự nghiêm trọng của lần họp này nên khi gặp mặt nhau bọn họ cũng chỉ khẽ cười chào rồi mau chóng tiến vào vị trí đã sắp xếp trước đó.

Khi mọi người đã an toạ, Băng Tuyết liền đứng dậy tuyên bố lý do của lần họp này.

"Hôm nay Băng Tuyết ta rất vui mừng được đón tiếp các vị, hẳn các vị đều rõ mục đích của lần họp này. Ta xin phép được nhắc lại một lần nữa. Ta muốn bốn đại đế quốc cùng chung tay đánh tan tổ chức bí ẩn kia cùng đồng minh của bọn chúng là Độc Tộc của Thổ Quốc, đó cũng là lý do vì sao ta không cho mời phía bọn họ tham gia."

Nghe xong, cả ba vị quốc vương đều cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng điệu của Băng Tuyết khiến cho bọn họ cũng có chút e dè.

"Xin nữ vương cho ta hỏi một câu, người nói là Độc Tộc có cấu kết với tổ chức thần bí kia, vậy người có bằng chứng thuyết phục nào không?" Lôi Kình đột nhiên lên tiếng chất vấn.

"Vị đại tổng quản quá cố của ta là người đã chính mắt trông thấy nhóm người Độc Tộc hợp tác với nhóm người của tổ chức bí ẩn kia nhằm âm mưu sát hại nữ nhi của ta." Băng Tuyết từ tốn đáp.

"Vậy có nghĩa là không còn ai có thế đối chấp được sự việc này hay sao? Nói cho cùng thì cũng ảnh hưởng đến hoà khí các đế quốc với nhau nên chúng ta cần hết sức thận trọng." Lôi Kình tiếp tục nói.

Nghe vậy hai vị quốc vương kia cũng gật gù tỏ vẻ đồng tình. Dù sao thì cũng phải có nhân chứng sống mới có thể đối chấp với bên phía Độc Tộc nếu không rất dễ mang tiếng vu khống đổ tội cho bọn họ.

Không khí hội nghị bỗng chùng xuống vì Băng Tuyết cũng không có bằng chứng gì ngoài lời kể của người đã khuất. Điều này khiến cho cuộc họp đi vào bế tắc.

"À phải rồi, không phải là tiểu nữ của nàng còn sống sao? Có thể nhờ cô bé làm chứng được mà?" Đột nhiên Hoả Sư chợt lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng đáng sợ trong cung điện.

"Tiếc rằng tiểu nữ đến nay vẫn còn hôn mê chưa thể tỉnh lại do dính phải sát chiêu của kẻ địch, nếu con bé có thể tỉnh lại nhất định sẽ đứng ra làm chứng lấy lại công bằng cho hai người đã khuất của chúng tôi!" Băng Tuyết thở dài buồn rầu nói.

"Liệu có thể cho ta xem qua tình trạng của cô bé được không? Biết đâu lại có cách giúp cô bé?" Hoả Dược đứng phía sau Hoả Sư lúc này mới lên tiếng.

"Được vậy thì quá tốt rồi, mời mọi người đi lối này!" Băng Tuyết mừng rỡ dẫn nhóm người đi vào căn phòng nơi Băng Liên đang nghỉ ngơi.

Hoả Long lúc này cũng bắt đầu đi theo mọi người về phía gian phòng đó, trong lòng không khỏi bồi hồi và lo lắng.

"Hy vọng nàng ấy vẫn bình an…"

Theo chân Băng Tuyết, mọi người bước tới một băng thất cực kỳ lạnh lẽo. Đối với tộc nhân Băng Tộc thì nơi đây rất lý tưởng để nghỉ ngơi và hồi sức cũng như trị thương.

Khi cánh cửa bằng băng được mở ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt mọi người là một thiếu nữ với mái tóc tím cùng làn da trắng như tuyết đang nằm trên một chiếc giường băng. Gương mặt tuyệt mỹ đang nhắm nghiền mắt lại nhưng vẫn toát ra sức hút đầy mê hoặc khó cưỡng. Đó chính là Băng Liên đang nằm hôn mê phía trong gian phòng.

Đến đây, Hoả Dược theo chân Băng Tuyết tiến gần lại phía Băng Liên để quan sát. Khi vừa tiến đến bên cạnh Băng Liên, Hoả Dược liền vận một luồng hoả lực cực nhỏ rồi đưa vào lòng bàn tay của Băng Liên. Ngay lập tức luồng hoả lực đó liền xuyên qua bàn tay của Băng Liên rồi chạy khắp khí mạch của nàng ta. Một lúc sau, luồng hoả lực đó mới lại xuất hiện sau khi đã thoát khỏi cơ thể Băng Liên, kế đó lại quay trở về cơ thể Hoả Dược.

Khi đó, Hoả Dược đứng trầm ngâm một lúc lâu mới chậm rãi nói.

"Nữ nhi đây là trúng sát chiêu cùng là băng hệ nhưng may mắn là băng nguyên của cô bé này cực kỳ nồng đậm và dồi dào nên mới tạm thời không ảnh hưởng đến tính mạng, có điều sẽ mãi ở trong trạng thái hôn mê như vậy suốt đời…"

Băng Tuyết cùng Băng Chúc lão bà vừa nghe xong liền mất thăng bằng, cả người lảo đảo như muốn té ngã xuống đất, may có Băng Ngọc và Băng Châu đứng bên cạnh nhanh tay đỡ kịp.

"Nếu vậy chuyện liên kết để đánh tan tổ chức bí ẩn kia và Độc Tộc xem ra không thành rồi…" Phong Nha lúc này mới lên tiếng.

"Xin Phong Nha quốc vương đừng vội, lão phu có một cách có thể giúp tiểu cô nương đây hồi phục, có điều thời gian có lẽ sẽ mất khá lâu khoảng tầm sáu tháng đến một năm." Hoả Dược bỗng ngắt lời Phong Nha.

"Dược tiền bối, người có thể cứu nữ nhi của ta sao?" Nghe vậy Băng Tuyết liền mừng rỡ hỏi.

"Đúng vậy, nhưng nữ vương khoan mừng vội vì cách này của ta vẫn còn phải phụ thuộc vào nhiều yếu tố và cái giá mà quý quốc phải trả sẽ khá cao…" Hoả Dược trầm ngâm một lúc rồi đáp.

"Trả giá cao bao nhiêu cũng được, chỉ cần ngươi có thể giúp cháu gái ta phục hồi thì Băng Tộc chúng ta sẽ không tiếc bất cứ thứ gì với ngươi!" Băng Chúc lão bà cương quyết nói.

"Chà, vậy thì đợi đến khi nào cô nương kia tỉnh lại thì chúng ta sẽ bàn tiếp. Giờ ta xin phép cáo từ!" Lôi Kình vươn vai, uể oải ngáp một cái rồi nói. Trông thấy thái độ của hắn những người còn lại đều cảm thấy khó chịu.

"Vậy khi nào tiểu nữ hồi phục sẽ mời Lôi Kình quốc vương đại giá quang lâm một lần nữa. Băng Ngọc, mau tiễn quốc vương!" Băng Tuyết rất lịch sự tiễn Lôi Kình đi.

"Vậy ta cũng xin phép cáo từ. Hy vọng nữ nhi của nàng mau bình phục." Tới lượt Phong Nha lên tiếng từ biệt.

"Đa tạ Phong Nha huynh!" Băng Tuyết mỉm cười đáp.

Sau khi những vị khách rời đi cũng là lúc Băng Tuyết nghiêm nét mặt lại, xoay người về phía Hỏa Dược nhẹ giọng hỏi:

“Xin hỏi Dược tiền bối là người cần điều kiện như thế nào mới đồng ý chữa trị cho tiểu nữ của ta?”

“Không giấu gì nữ vương, chuyện này khá tế nhị nên ta không muốn bàn trước mặt đông người. Giờ chỉ còn lại chúng ta, lão già ta cũng nói thẳng. Để khu trừ hoàn toàn cỗ băng lực bên trong cơ thể của tiểu thư chỉ còn cách cuối cùng là dùng hỏa lực để khuếch tán dần băng lực, từ đó dần dần loại bỏ hẳn khối băng lực ma quái kia.” Hỏa Dược cũng nghiêm nghị đáp.

“Vậy làm cách nào mới có thể đưa hỏa lực vào cơ thể?” Băng Chúc nheo đôi mắt già nua lại, khó hiểu thắc mắc.

“Có một cách, đó là.... lấy thân làm vật dẫn, dùng hỏa lực từ một người bên Hỏa Tộc của ta dẫn vào cơ thể tiểu thư, có như vậy mới không xảy ra tình trạng hai thuộc tính xung khắc mà dẫn đến tan xương nát thịt.”

“Như vậy thì còn gì tấm thân trinh nữ của cháu gái ta? Ta phản đối cách này!” Băng Chúc lão bà nghe đến đây thì chợt đỏ bừng mặt, tức giận quát.

Lúc này Băng Tuyết cùng các vị đại tổng quản cũng đồng loạt đưa tay lên che mặt, đôi má trắng như tuyết liền ửng hồng đầy mê hoặc. Xem ra mọi người đều biết đến việc dùng thân dẫn năng lượng mà Hỏa Dược vừa đề cập tới.

“Từ đầu ta cũng đã nghĩ mọi người sẽ có phản ứng như vậy. Nhưng dù cho mọi người có đồng ý thì khả năng thành công cũng không đảm bảo chắc chắn thành công vì thể chất tiểu thư khá đặc biệt nên người bên ta cũng phải có lượng hỏa lực khổng lồ tương tự mới có thể tiến hành thuật dung hòa này.” Hỏa Dược nhìn biểu cảm của nhóm người Băng Tuyết liền khẽ lắc đầu, tay vuốt chòm râu bạc ôn tồn nói.

Bây giờ mọi người hoàn toàn rơi vào trong một bầu không khí vô cùng tĩnh lặng và đầy căng thẳng. Không ai lên tiếng vì người có quyền đưa ra quyết định lúc này chỉ có Băng Tuyết, phụ mẫu của Băng Liên.

Vì đây là chuyện đại sự liên quan đến cả đời sau này của con gái nàng nên Băng Tuyết hết sức đắn đo. Nếu không đồng ý thì từ đây về sau có thể Băng Liên sẽ mãi nằm trong trạng thái này suốt đời. Còn nếu đồng ý thì sau khi con bé tỉnh lại, nàng không biết phải giải thích như thế nào cho Băng Liên.

Mải mê suy nghĩ, căng thẳng ngày một tăng lên, khiến cho đôi mày của Băng Tuyết mỗi lúc một trĩu xuống để lộ vẻ lo lắng cực độ của nàng.

Thấy vậy Hỏa Dược liền nhanh trí lên tiếng để giải tỏa bầu không khí nặng nề này.

“Quý quốc cứ từ từ suy nghĩ, khi nào quyết định xong có thể đến Hỏa Quốc báo cho chúng ta, bản thân ta cũng sẽ tìm kiếm người thích hợp có thể phối hợp với tiểu thư trong trường hợp quý quốc quyết định thực hiện phương pháp này.”

Nói xong, Hỏa Sư chắp tay cáo từ Băng Tuyết, sau đó xoay người cùng Hỏa Long và Hỏa Dược định rời đi thì một thanh âm khẩn khoản chợt vang lên.

“Khoan đã, nếu bây giờ ta đồng ý thì liệu tiền bối có thể tiến hành luôn được không?”

Thì ra đó là Băng Tuyết, nàng đã đưa ra quyết định sau một hồi lâu cân nhắc. Rõ ràng là người phải tỉnh dậy thì mới có thể trả được món thù này với tổ chức thần bí cùng Thổ Quốc, bằng không thì mọi việc sẽ trở thành công cốc!

“Việc này… “Hỏa Dược trầm ngâm một lúc, sau đó ông đảo mắt một vòng rồi dừng lại trên người Hỏa Long.

“Tại Hỏa Quốc của lão phu hiện giờ, ngoài Hỏa Sư quốc vương đang có hỏa lực cao nhất ra thì chỉ còn Hỏa Long thiếu gia đây là người có hỏa lực cao nhất trong số những người còn lại, độ tuổi cũng xấp xỉ với tiểu thư bên đây. Không biết ý của nữ vương thế nào?”

“Tất nhiên là ta chọn Hỏa Long rồi, không lẽ lại để lão già Hỏa Sư làm chuyện ấy với con gái ta!” Băng Tuyết trừng mắt nói.

Hỏa Sư nghe vậy có chút khó chịu nhưng cũng ráng kiềm lại vì đại cuộc, ông ta quay sang nhìn Hỏa Long, vỗ vai một cái rồi mỉm cười nói.

“Tiểu tử này không ngờ lại lọt được vào mắt xanh của Băng Tuyết. Ha ha ha, tốt lắm, cố gắng làm cho tốt nhiệm vụ lần này để củng cố mối quan hệ giao hảo của hai bộ tộc chúng ta”.

Hỏa Long như kẻ buồn ngủ mà gặp được chiếu manh, như chuột vừa rơi vào hũ gạo, vẫn còn chưa muốn tin vào những thứ đang diễn ra trước mắt mình. Anh ta vừa nhìn qua Hỏa Dược liền bắt gặp một nụ cười hiền từ của Hỏa Dược và một cái gật đầu rất khẽ của lão. Xem ra lần này cần phải cám ơn bàn tay mai mối đầy tài tình của Hỏa Dược.

“E hèm, nếu vậy ta nhờ nữ vương hãy chuẩn bị một căn phòng thật riêng tư và được bảo mật thật nghiêm ngặt để tránh những yếu tố bên ngoài có thể ảnh hưởng đến sự tập trung của Hỏa Long. Điều đó sẽ rất dễ khiến cho hỏa lực bị phân tán dẫn đến họa sát thân!” Hỏa Dược nghiêm giọng nhắc nhở.

“Vậy bao lâu thì mới có kết quả?” Băng Chúc lão bà chợt hỏi.

“Cái này tùy vào tiểu thư. Nếu Băng Liên tiểu thư có thể hấp thu tốt hỏa lực và nhanh chóng khu trừ cỗ băng lực thì thời gian sẽ rất nhanh, ngược lại thì chúng ta cần phải kiên trì chờ đợi.” Hỏa Dược chậm rãi giải thích.

“Ta hiểu rồi, vậy thì mau tiến hành thôi!” Băng Chúc sốt ruột hối Hỏa Dược.

Băng Tuyết nhanh chóng dẫn mọi người vào mật thất của hoàng cung, nơi cực kỳ sâm nghiêm và bí mật, sau đó cho người đem Băng Liên vào bên trong rồi chờ đợi bên Hỏa Sư sắp xếp mọi thứ.

Lúc này Hỏa Dược nhanh chóng hướng dẫn cho Hỏa Long cách dẫn hỏa lực vào cơ thể Băng Liên, không hiểu Hỏa Dược nói gì mà mặt Hỏa Long cứ đỏ lên bừng bừng, mồ hôi từ từ thấm ra khắp người.

Một lúc sau, Hỏa Long từ biệt nhóm Hỏa Sư, một mình đi vào trong phòng băng vô cùng lạnh lẽo với một tinh thần khá hỗn loạn.

Khi Hỏa Long đã hoàn toàn đi vào bên trong, cũng là lúc cánh cửa băng dày vô cùng kiên cố từ từ đóng lại.

“Giờ chỉ mong mọi thứ có thể diễn ra tốt đẹp…” Băng Tuyết vừa quay người đi ra để tiễn nhóm người Hỏa Sư, vừa lẩm bẩm trong miệng.

Phía Hỏa Long, sau khi vào trong phòng băng, dù cảm thấy khá lạnh nhưng khi nhìn thấy Băng Liên đang nằm im bất động trên giường băng trong suốt thì trong người anh ta bỗng dưng chạy dài một ngọn lửa vô cùng nóng bỏng khiến cho toàn thân Hỏa Long trở lên vô cùng nóng nực đến mức muốn ngay lập tức cởi bỏ toàn bộ y phục trên người.

Thế nhưng tứ chi anh ta cũng đồng thời run rẩy như thể đang lo lắng điều gì đó. Cả người đồng loạt run lên bần bật khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu, điều mà trước giờ chưa từng xảy ra.

“Cái quái gì đang xảy ra thế này? tại sao ta lại run rẩy như vậy?” Hỏa Long bực tức thầm nhủ.

Sau đó Hỏa Long dùng hết tâm trí đè nén cái cảm giác khó chịu, kỳ lạ kia xuống. Kế đó chầm chậm bước lại gần Băng Liên.

Từng bước chân đặt lên nền băng cũng là lúc những dặn dò của Hỏa Dược bắt đầu xuất hiện trong đầu Hỏa Long.

“Nhớ kỹ lời ta dặn, phương pháp này khi tiến hành thì nam nhân và nữ nhân phải nằm cạnh nhau hoàn toàn khỏa thân để tăng tiếp xúc cơ thể lên tối đa. Khi con bắt đầu vận hỏa lực phải hết sức để ý đến phản ứng của người bên cạnh, khống chế và kiểm soát độ nóng vừa phải tránh để dẫn lửa thiêu thân. Chỉ cần thấy nét mặt của người bên cạnh thoải mái, dễ chịu là được. Những việc khác tùy vào con tự liệu mà làm, miễn đừng mạnh bạo quá là được.”

Ngay lúc đó, gương mặt hiền từ cùng nụ cười đầy ẩn ý của Hỏa Dược chợt hiện lên như đang ám chỉ điều gì mà Hỏa Long vẫn chưa nghĩ thông.

“Cái gì mà đừng quá mạnh bạo là được…? Lão nhân gia này cũng thật khó hiểu quá đi!”

Tuy vậy nhưng khi nghĩ đến đoạn cả hai phải trong trạng thái không mảnh vải che thân, da thịt tiếp xúc nhau thì cũng đủ làm cho cả người Hỏa Long nóng ran lên, đỏ ửng hết cả mặt.

“Băng Liên cô nương, việc này… cũng chỉ là... muốn tốt cho cô nương thôi… sau này nếu tỉnh lại mong cô thông cảm cho ta…” Hỏa Long lắp bắp nói không thành câu trong khi bắt đầu đưa hai bàn tay lên nhẹ nhàng trút bỏ y phục trên người anh ta.

Một thân hình săn chắc và cân đối cùng những cơ bắp tuyệt đẹp đã trải qua muôn vàn lần luyện tập cực khổ, vào sinh ra tử cùng nước da ngăm đen đặc trưng của Hỏa Long lập tức lộ ra sau lớp y phục. Động tác vô cùng thành thục và dứt khoát cho thấy tác phong nhanh nhẹn và chính xác của Hỏa Long.

Lần này tới lượt y phục của Băng Liên khiến cho anh ta có chút hồi hộp và căng thẳng. Vốn từ xưa đến nay chưa từng để ý đến y phục của nữ nhân nên khi vừa bắt đầu đã có chút khó khăn. Sau một hồi vật lộn vô cùng vất vả, Hỏa Long cuối cùng đã có thể cởi được lớp áo đầu tiên trên y phục của Băng Liên.

“Phù… sao mà y phục lại phức tạp và nhiều lớp đến vậy được nhỉ? thật là bái phục mấy cô nương này lúc nào cũng có thể mặc trên người hàng tá những lớp vải như thế này!” Hỏa Long lầm bầm nói.

Mãi một lúc lâu sau, Hỏa Long mới trút bỏ được toàn bộ lớp vải trên thân Băng Liên. Khi lớp vải cuối cùng được kéo xuống thì cũng là lúc một làn da trắng tinh khiết đập vào mắt Hỏa Long.

Từng chút, từng chút một, lớp vải mỏng manh kia từ từ để lộ dần những điểm vô cùng tuyệt mỹ trên cơ thể không chút tì vết của Băng Liên. Lớp vải được kéo đến đâu thì tòa thiên nhiên tuyệt sắc lại lộ ra kỳ quan thiên nhiên ban tặng của nó dành cho Băng Liên bấy nhiêu. Những đường nét cực kỳ mê người cứ liên tiếp nhau xuất hiện khiến cho động tác của Hỏa Long cũng theo đó mà tăng dần lên cho đến khi tấm vải hoàn toàn được kéo rời khỏi thân người Băng Liên.

“Đây… quả là một tiên nữ giáng trần…” Hỏa Long mắt không chớp, toàn thân như bị đông cứng lại, miệng mấp máy không thành câu trước nhan sắc thoát tục của Băng Liên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.