Băng Hỏa Chí Tôn

Chương 52: Uy Lực Cuồng Long Khí!




Khói bụi tung bay khắp quảng trường, không khí bị thiêu đốt trở nên nóng rực và khô khan khiến cho mọi người đều phải che mũi và miệng lại để tránh bị khí nóng làm tổn thương.

Thấy chiêu thức vừa rồi không chiếm được ưu thế, Hoả Long nhanh chóng vận khí lực lên hai bàn tay rồi lao vào tấn công liên tiếp về phía Phong Vỹ.

Đáng tiếc đối thủ của Hoả Long cũng không phải là tay mơ. Thế công liên miên bất tuyệt của Hoả Long đều bị Phong Vỹ trấn áp, không thể chiếm được chút lợi thế nào.

Không những thế, đôi khi trong lúc qua ham tấn công, Hoả Long không ít lần bị dính đòn hồi mã thương của Phong Vỹ. Uy lực mỗi đòn phản công đều cực mạnh. Nếu không phải cơ thể Hoả Long đã trải qua vô số trận chiến sinh tử rèn luyện khiển cho da thịt cứng chắc như sắt đá thì giờ này chắc hẳn đã bị nội thương không nhẹ.

Thế trận càng đánh càng có vẻ nghiêng về phía Phong Vỹ. Có lẽ đó là điểm mạnh của Phong Tộc, chuyên trị lối đánh cận chiến nhờ vào bộ pháp uyển chuyển linh hoạt cùng những chiêu thức có tốc độ cực nhanh của họ.

"Xem ra cần phải dốc sức trong một đợt tấn công giành chiến thắng thôi, còn phải dưỡng sức cho những trận sau." Hoả Long thầm nhủ.

Hai tay nắm chặt lại, ấn ký trên trán phát sáng, hoả lực từ bên trong cơ thể Hoả Long tuôn trào ra mãnh liệt, cả người dần dần chuyển sang một màu đỏ rực như dung nham.

"Hoả Thần Nhập Thể - Nhất Thức!"

Khí lực cùng hoả lực bộc phát dữ dội. Không gian như bị đốt cháy trở nên nóng rực. Nơi Hoả Long đứng giờ trông như một hoả trì, ánh sáng phát ra từ nơi đó cực kỳ nhức mắt, khó chịu.

Đặc biệt luồng khí lực màu ánh kim bên ngoài cùng bỗng chốc hoá thành hình một con rồng bay lượn xung quanh Hoả Long. Một màn này khiến cho những cường giả nơi đây không khỏi ngỡ ngàng và kinh ngạc.

"Thứ này… sao trông giống như là…"

"Con rồng này có nét gì đó khá quen thuộc…"

" Không hiểu tên tiểu tử này sao lại gặp được cơ duyên bậc này, thật là…"

"Đại lục này sắp có một sự xáo trộn lớn rồi đây, khà khà thật là đáng mong đợi!"

Vô số âm thanh thì thầm, xì xào vang lên khi chứng kiến luồng khí lực độc lạ đó của Hoả Long.

"Ca ca, huynh hãy cẩn thận!" Thanh âm đầy lo lắng phát ra từ Phong Trúc khi nhìn thấy đối thủ của đại ca mình có thực lực hết sức quái dị.

Mặc cho mọi người bên ngoài đang không ngừng trầm trồ trước biểu hiện của Hoả Long, Phong Vỹ vẫn không tỏ ra dù chỉ một chút nét lo lắng. Trái lại anh ta còn trông khá trầm tĩnh và quyết tâm trước lần đụng độ kế tiếp này.

Ngay lập tức, Phong Vỹ cũng không tỏ ra yếu thế. Lam sắc quang khí mạnh mẽ bùng phát ra xung quanh khiến cho hoả lực điên cuồng của Hoả Long đang tán phát dữ dội cũng bị áp chế một phần.

"Phong Linh Trấn Thiên Địa!"

Gió nổi lên từ tứ phía, sau đó đồng loạt cuộn xoáy tụ vào trung tâm quảng trường ngay phía trên đầu Phong Vỹ tạo ra một vị phong thần cực kỳ cường hãn và to lớn. Phong lực toát ra từ vị phong thần khiến cho giông bão nổi lên khắp nơi. Cảnh tượng khủng khiếp không kém gì lúc Lôi Lạc tung sát chiêu cuối cùng.

Hoả Long cũng cảm nhận được sức mạnh khủng bố từ vị phong thần kia cũng như cảm nhận được ý chí quyết tâm của đối thủ khi thi triển chiêu thức cực mạnh này.

"Người này rất mạnh, xem ra chuyến này phải dốc toàn lực rồi!" Hoả Long thầm nhủ.

Bàn tay nắm chặt lại, cơ bắp toàn bộ trên người chợt căng cứng lại, đôi mắt phát ra hoả quang đỏ rực, ấn ký phát sáng càng lúc càng mãnh liệt.

"Hoả Thần Nhập Thể - Nhị Thức!"

Đây có thể xem như con át chủ bài của Hoả Long. Lần này phải sớm dùng đến nó quả thật không còn cách nào khác. Vì đối thủ lần này rất mạnh.

Kim sắc long quang cũng trở nên lớn hơn lúc đầu rất nhiều. Hình dáng bây giờ cũng đã hiện rõ khiến cho ai nấy cũng mắt chữ a miệng chữ o vì kinh hãi.

"Là Cuồng Long chân khí!!!"

"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

" Thật đáng sợ, lại có kẻ hấp thụ được chân khí của Cuồng Long mà vẫn còn sống!"

Lúc này thì Phong Vỹ mới cảm nhận được rõ nét sự áp bức đến từ con rồng đang bay lượn quanh người Hoả Long. Bá khí của nó quả thực kinh người!

Tay chân chợt khẽ run rẩy, mồ hôi thấm ra ướt đầy trán, tim bỗng chốc đập liên hồi. Cảm giác căng thẳng này từ trước đến giờ Phong Vỹ chưa từng trải nghiệm qua cho đến tận giờ phút này.

"Tên này… quả thật không tầm thường. Được, ta liều với ngươi một phen!" Phong Vỹ cắn răng quyết định.

Cả cơ thể Phong Vỹ chợt bạo phát ra một cỗ khí lực cực mạnh. Trong chớp mắt cỗ khí lực đó lập tức truyền lên vị phong thần uy mãnh trên cao làm cho vị thần này như được thực thể hoá, xuất hiện hình dạng hoàn chỉnh của mình với đầy đủ tứ chi và nhân dạng. Uy lực ngày càng kinh khủng.

Giờ đây Phong Vỹ cũng toát ra uy thế của một vị cường giả. Cả thân người dưới tác dụng của phong lực tạo cho người khác có cảm giác anh ta đang lơ lửng trên mặt sàn. Toàn bộ giác quan đều ngưng trọng lại để chuẩn bị cho lần xuất chiêu quan trọng này.

"Một bên là thần long, một bên là phong thần. Cả hai đều rất đáng gờm. Tuổi còn trẻ mà thực lực đã tới bậc này rồi. Quả là đáng khen ngợi!" Băng Mị đứng bên ngoài theo dõi trận đấu, cảm khái nói.

"Hai tên nhóc này xem ra đều là ứng viên cho chức quán quân năm nay. Ta thật sự nóng lòng muốn xem coi còn có những tinh anh bất ngờ nào nữa." Một nữ nhân có dáng vẻ quyến rũ cùng những đường nét cơ thể đầy đặn hấp dẫn bên phía Thổ Quốc khẽ cười nói.

Không chỉ có hai người họ mà tất cả những ai có mặt ở đây đều có một cảm giác ngưỡng mộ giống như vậy.

Chứng kiến màn so tài đỉnh cao này của hai đấu thủ trên sân đấu khiến cho những thí sinh còn lại không dám chớp mắt. Bọn họ sợ rằng chỉ trong khoảnh khắc một cái chớp mắt ngắn ngủi thôi cũng sẽ khiến họ bỏ lỡ cảnh tượng đáng mong đợi nhất.

Một cánh hoa tàn đang từ trên cao rơi xuống như thể là tín hiệu khơi màn cho lần giao tranh mang tính chất thành bại này.

Khi cánh hoa vừa chạm mặt sàn đấu cũng là lúc cả hai đồng loạt tung ra chiêu thức mạnh nhất của mình.

"Thần Long Uy Chấn"

"Phong Linh Trấn Thiên Địa"

Một bên là cự hoả long bay lượn trên không trung khí thế bàng bạc, hoả diệm phủ khắp trời xanh. Một bên là phong linh thần cái thế thiên địa, vung tay tạo cuồng phong càn quét tứ phương. Cả hai bên đều cho thấy lực phá hoại vô cùng ghê gớm của mình. Tuy nhiên chiến thắng sau cùng chỉ có một.

Thần long há miệng gầm lên một tiếng như chấn động cả khối thiên địa này, sau đó liền vẫy mạnh đuôi lao nhanh về phong linh thần mang theo cường lực kinh thiên động địa.

Lúc này, phong linh thần liền giơ hai cự trảo của mình lên, nhắm chính xác vị trí của cự hoả long rồi bật người bay vút lên trên không như tên bắn. Nơi nào phong linh thần đi qua thì nơi đó kình phong đều nổi lên cuồn cuộn. Cả một mảng không gian như bị gió cuốn làm cho méo mó.

Thần long hiển lộ, vạn thú triều bái

Phong thần hàng lâm, thiên địa chao đảo

Hai luồng sức mạnh khổng lồ va mạnh vào nhau tạo ra một đợt chấn động lớn chưa từng có trên thần điện này. Toàn bộ nơi đây như gặp địa chấn, rung lắc dữ dội. Ngay cả những cường giả cấp bậc Đại Tiên cũng không dám chậm trễ, lập tức thi triển ra chiêu thức phòng thủ kiên cố nhất của họ để chống đỡ lực bộc phát lần này. Những người thực lực yếu hơn đều được đưa ra đứng phía sau những cường giả kia để đảm bảo tính mạng.

Lôi Thiên lúc này cũng phải ra tay. Một tấm màn chắn bằng lôi lực được dựng lên ngăn cách khu vực thi đấu và bên ngoài. Chấn động vì thế mà đã giảm bớt đi rất nhiều, tuy nhiên màn chắn kia cũng đang có dấu hiệu rung lắc kịch liệt. Không ai dám chắc liệu nó có bị sụp đổ hay không.

"Không ngờ chỉ là hai tên nhóc cấp bậc Tiểu Tiên mà lại có thể tung ra được hai chiêu thức cực mạnh như vậy. Xem ra lần này Phách nhi gặp phải đối thủ thực sự rồi..." Lôi Thiên ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn về phía sân đấu, lặng lẽ thầm nhủ.

Phía bên trong võ đài thi đấu, cả hai người Hoả Long và Phong Vỹ đều bị lực bộc phá khủng khiếp của hai đòn công kích chấn bay ra xa. Sau đó nhờ vào chiêu thức phòng thủ của bản thân để chống đỡ, chờ đợi kết quả của trận đấu giữa hai vị thần kia.

Sau một hồi bùng nổ kịch liệt, trên sân đấu đầy cát bụi đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại

Mọi người đều căng mắt ra quan sát xem ai là người chiến thắng sau cùng.

Đột nhiên từ trong đống khói bụi đó, một ngọn lửa đỏ rực bỗng bốc lên hừng hực đầy mạnh mẽ. Cùng với đó là kim sắc long khí đang lượn lờ xung quanh cơ thể của một thân ảnh đang đứng đầy uy nghiêm ngay tại trung tâm sân đấu. Thân ảnh đó không ai khác ngoài Hoả Long!

Hoả Long hiện giờ đã giải trừ trạng thái Hoả Thần Nhập Thể, khuôn mặt có chút dấu hiệu mệt mỏi, tuy vậy chiến ý cùng khí thế tỏa ra vẫn rất mạnh mẽ.

Còn phía bên đối diện, lúc này lại là một cảnh tượng hết sức kinh ngạc. Phong Vỹ đang nằm úp mặt dưới sàn, cả người bất động. Xem ra đợt giao tranh vừa rồi Phong Vỹ đã hoàn toàn thất bại.

Nhìn thấy cảnh đó, Phong Trúc cảm thấy hết sức đau lòng muốn ngay lập tức lao lên đỡ lấy đại ca nàng dậy nhưng ngay khi đó một vị cường giả phía sau đã nhanh tay giữ Phong Trúc lại và ra hiệu bình tĩnh chờ đến khi Ngưu Minh công bố kết quả.

Phong Trúc đau đớn cắn chặt môi, hai bàn tay ngọc siết chặt vào nhau, đứng tại chỗ khó chịu chờ đợi.

Bên phía Hoả Quốc thì Hoả Lân cùng hai vị quốc sư và hai đồng đội của Hoả Long là Hoả Nương và Hoả Ly đều thở phào nhẹ nhõm vì tình thế đã hoàn toàn có lợi cho bên họ. Bây giờ chỉ chờ phán quyết cuối cùng của Ngưu Minh.

Trong khi đó, Hoả Long lại chậm rãi bước từng bước về phía đối thủ, hoả lực trong tay vẫn không ngừng tuôn trào mỗi lúc một dày đặc. Mọi người đều cảm thấy bất ngờ khi tình hình trên sân đã phân rõ thắng thua, sao Hoả Long vẫn còn muốn sử dụng hoả lực để làm gì? Tất cả đều nín thở chờ xem hành động tiếp theo của Hoả Long là gì.

Thấy biểu hiện kỳ lạ của Hoả Long, Phong Trúc chợt cảm thấy lo lắng, liền hét lên:

"Tên kia, ngươi định làm gì đại ca của ta!"

Đáp lại tiếng hét chói tai đó, Hoả Long với nét mặt lạnh lùng có chút tái nhợt quay về phía Phong Trúc liếc nhìn một lượt rồi lại tiếp tục đi về phía Phong Vỹ.

Ngưu Minh trông thấy hành động khó hiểu đó của Hoả Long cũng cảm thấy có chút lo lắng, hai tay nắm chặt lại, nếu cảm thấy Hoả Long có sát ý sẽ lập tức ra tay ngăn chặn.

Phía bên ngoài sân đấu, Hoả Lân cũng tò mò không biết tiểu tử kia định làm gì.

"Tên nhóc này rốt cuộc là định làm gì? Không lẽ…" nhìn thấy ánh sáng phát ra từ bàn tay của Hoả Long, Hoả Lân nghi hoặc đoán.

Khi mọi người còn đang suy đoán thì Hoả Long đã đứng tại vị trí của Phong Vỹ, bàn tay cuồn cuộn hoả lực giơ lên cao, nhắm thẳng vào lưng Phong Vỹ đánh mạnh xuống…

"Hự…"

Chỉ thấy Phong Vỹ phún ra một ít máu tươi trong miệng, trên lưng anh ta hiện tại đang có một lượng hoả lực bằng bàn tay đang phát sáng le lói.

Ngưu Minh vừa lao đến bên cạnh Phong Vỹ để kiểm tra thì cũng đúng lúc đó Phong Vỹ đã có thể tự ngồi dậy, nét mặt có phần đau đớn nhưng không có vẻ gì là trọng thương quá nặng. Xem ra chiêu cuối cùng của Hoả Long xuất ra chính là một chiêu hồi sức, trị thương giúp cho Phong Vỹ nhanh chóng khôi phục thể lực.

Lúc này Phong Vỹ đã đứng dậy được, cơ thể hơi loạng choạng xoay về phía Hoả Long ôm quyền cảm tạ.

"Đa tạ bằng hữu đã nương tay."

"Ngươi rất mạnh, nếu không phải ta may mắn có ngoại lực hỗ trợ thì chắc không thể nào giành chiến thắng được. Hy vọng sẽ có dịp so tài với ngươi một lần nữa!" Hoả Long vừa nói vừa đưa bàn tay về phía trước như muốn bắt tay với đối thủ của mình.

"Tất nhiên sẽ có ngày đó, khi đó ta nhất định chiến thắng!" Phong Vỹ liền đưa tay lên chụp mạnh vào bàn tay của Hoả Long, giọng điệu đầy tự tin nói.

Một tràng vỗ tay chợt vang lên khắp nơi xung quanh quảng trường. Ai nấy cũng đều tán thưởng trước hành động đẹp và tinh thần nghĩa khí của cả hai đấu thủ.

Ngay sau đó, đồng đội hai bên lập tức lên đón thành viên của đội mình về. Dù cho bên nào chiến thắng đều không quan trọng, điều quan trọng nhất là họ đã tạo được một mối quan hệ tốt trong giải đấu lần này.

Khi sân đấu đã hoàn toàn trống không, Ngưu Minh lại tiếp tục thông báo cặp tỉ thí tiếp theo. Lần này là trận đối đầu giữa Kim Quốc và Thổ Quốc!

Phía bên Kim Quốc không ngừng hô vang tên của thí sinh lên ứng chiến tạo nên bầu không khí cuồng nhiệt và kích động. Người được gọi tên cũng là người được Kim Quốc trông chờ và hy vọng nhất chính là con thứ của Lôi Thiên - Lôi Phách!

Dưới âm thanh hô vang ầm ĩ, Lôi Phách với trang phục đặc trưng của những chiến tướng gồm kim giáp, hoàng bào đang khệnh khạng bước lên trên võ đài trung tâm quảng trường. Dáng vẻ kiêu ngạo cùng ánh mắt luôn nhìn với vẻ khinh thường người khác khiến cho những ai chạm phải ánh mắt đó đều cảm thấy khó chịu. Quả là một kẻ khiến cho người khác phải chán ghét!

Trái ngược với hình ảnh khoa trương rầm rộ của Lôi Phách, phía Thổ Quốc lại phái ra một vị thiếu nữ dáng vẻ thướt tha, yểu điệu cùng đôi mắt long lanh đầy mê hoặc. So với vẻ ngoài cục mịch xấu xí của Lôi Phách thì vị cô nương này lại được lòng người theo dõi hơn.

"Độc Lâu, nhớ kỹ lời muội dặn, phải hết sức cẩn thận!" Độc Hà đứng sát lại gần Độc Lâu, khẽ thì thầm.

"Ừm, tỷ nhớ rồi, muội cứ yên tâm!" Độc Lâu khẽ gật đầu.

Sau đó Độc Lâu phi thân về phía sân đấu, tiến về vị trí thi đấu đối diện Lôi Phách.

Ngưu Minh thấy cả hai đấu thủ đã sẵn sàng lập tức phất tay ra hiệu cho trận đấu bắt đầu.

Chỉ chờ có thế, Lôi Phách lập tức giơ tay lên trời, lôi quang từ bàn tay hắn lóe sáng chói lóa, đám mây trên cao lại bắt đầu tụ lại với nhau làm cho không gian bỗng trở nên tối tăm, ảm đạm. Tiếng sấm vang rền khắp nơi tạo cho người khác một cảm giác cực kỳ áp bức và đáng sợ.

“Cô nương, bây giờ tranh thủ nhận thua thì có thể bảo toàn tính mạng. Nếu để lát nữa trúng phải chiêu này thì ta không dám đảm bảo điều gì đâu.” Lôi Phách lên giọng đe dọa.

“Cám ơn đã nhắc nhở nhưng ta không phải dạng hèn nhát. Mời xuất chiêu!” Độc Lâu mạnh mẽ đáp lại.

Độc Lâu đã chứng kiến qua uy lực của lôi hệ thuộc tính khi có sự trợ giúp từ thiên địa. Chính vì vậy cô nàng đã thận trọng dựng lên một khối độc dịch to lớn bao phủ toàn bộ cơ thể, bên ngoài còn được gia cố thêm khí lực dày đặc, biến nó thành một thành trì vô cùng vững chắc.

Nhìn thấy lớp rào chắn bảo vệ tầng tầng lớp lớp của Độc Lâu, Lôi Phách chỉ lắc đầu ra vẻ thương hại rồi tập trung lôi lực vào đòn công kích cực mạnh này.

“Cái tên đáng ghét kia vừa bắt đầu đã muốn dùng tất sát kỹ, thật là quá ngông cuồng mà!” Băng Càn đứng bên ngoài khó chịu nói.

“Có vẻ như hắn rất tự tin với chiêu thức này, chúng ta cứ từ từ quan sát để tìm cách phá giải nó” Băng Ngọc đứng phía sau khẽ lên tiếng.

“Xét về địa hình thì nơi này đích thực là địa lợi đối với Lôi Tộc khi mà họ có thể tận dụng lượng lôi lực khổng lồ từ trên những đám mây tích điện trên cao để nâng cao lực công kích của chiêu thức. Điều này có lẽ cũng đã nằm trong tính toán của Lôi Thiên khi ông ta đột ngột thay đổi cách thức thi đấu và số lượng người tham dự. Có lẽ ông ta muốn thông qua sự kiện này để gia tăng thực lực của Kim Quốc.” Băng Mị đứng kế bên cũng lên tiếng bình luận.

Nghe xong cả nhóm người Thủy Quốc đều khẽ gật đầu đồng tình. Chỉ có như vậy mới giải thích được sự thay đổi đột ngột của lần Tiểu Tiên Chi Chiến lần này.

Trên võ đài giờ đây đã trở nên sáng rực do lôi quang từ bàn tay của Lôi Phách phát ra. Sấm chớp từ trên cao cũng xuất hiện dồn dập và liên tục hơn. Đột nhiên Lôi Phách nắm chặt bàn tay lại rồi kéo mạnh xuống, miệng hét lớn:

“Thiên Lôi Võng Sát!”

Trái với suy nghĩ ban đầu của Độc Lâu và những người khác, chiêu thức này không phải là một chiêu công kích trực tiếp mà thay vào đó lại là một chiêu khống chế.

Hàng trăm tia sét từ trên trời giáng thẳng xuống vị trí của Độc Lâu nhưng không trực tiếp đánh vào lớp phòng hộ kiên cố kia mà chỉ liên kết lại với nhau tạo thành một chiếc lưới bằng sét khổng lồ phong tỏa mọi hướng di chuyển của Độc Lâu hiện đang ở bên trong khối độc dịch kia.

“Ha ha ha, không ngờ cô nương lại chủ động chui sẵn vào lưới để ta bắt. Ngoan lắm, giờ bổn thiếu gia ta sẽ thưởng cho cô!” giọng cười khoái trá của Lôi Phách vang lên khắp quảng trường.

“Lôi Võng, Thu!” Lôi Phách quát lớn rồi siết chặt bàn tay lại.

Lập tức lưới sét thu lại trong tích tắc, vừa vặn phủ kín bề mặt của khối độc dịch do Độc Lâu tạo ra. Lôi lực cuồng bạo từ bên ngoài chầm chậm công phá lớp độc dịch bên trong từng chút từng chút một khiến cho lớp phòng hộ của Độc Lâu mỗi lúc một suy yếu dần.

Chứng kiến cảnh tượng này, Độc Hà cũng khẽ biến sắc. Cô nàng không ngờ được rằng tên hống hách đáng ghét kia lại biết cách tính toán chu toàn như vậy. Phen này Độc Lâu phải chịu thiệt rồi.

Bên trong khối độc dịch, Độc Lâu cũng hơi cau mày suy nghĩ cách thoát khỏi thế vây khốn này của Lôi Phách nhưng xem ra hiện tại vẫn chưa tìm được cách nào phù hợp.

Phía bên ngoài, Lôi Phách cũng không lãng phí thời cơ, hai chân khẽ động liền đã áp sát trước mặt Độc Lâu. Lôi lực cùng khí lực ào ạt tuôn ra. Kế đó là liên tiếp những chiêu thức công kích cực mạnh giáng thẳng vào lớp phòng vệ đang suy yếu của Độc Lâu để cấp tốc công phá nó.

“Chỉ cần đánh tan lớp phòng ngự này, Lôi Võng liền có thể siết chặt lấy cô ta. Lúc đó chiến thắng chắc chắn thuộc về ta!” Khóe miệng hơi nhếch lên để lộ một nụ cười đầy nham hiểm, Lôi Phách thầm nhủ.

Cảm nhận được màn chắn phòng hộ đã yếu đi rất nhiều, Lôi Phách liền dồn lực vào một quyền sau đó đánh mạnh vào lớp phòng ngự đó. Một tiếng động lớn vang lên kèm theo một màn khói xanh đen dày đặc cuồn cuộn tán phát ra bên ngoài...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.