Tòa nhà màu xám lần trước mà Mike, Danilo và Jo bám theo hai kẻ gian hôm trước hóa ra là một cửa hàng thú cưng khổng lồ. Ở đây có đủ thứ mà người yêu động vật cần: Lồng, bể cá, lồng kính thủy tinh, thức ăn và cả hộp đặc biệt cho động vật chơi đều được bày bán. Mike kinh ngạc nhìn vào một bể cá lớn có đủ loại cá với nhiều sắc màu đang bơi lội.
Danilo và Jo ngó nghiêng xung quanh. Họ tìm kiếm chứng cớ chứng minh nơi đây là ổ buôn bán bò sát. Một nhân viên theo dõi đám trẻ và đứng chắn trước mặt chúng. "Chúng tôi không muốn mấy đứa luẩn quẩn ở đây. Hoặc là mua nhanh cái gì, hoặc là biến đi. Đây không phải công viên hay khu vui chơi giải trí."
"Thật bất lịch sự." Jo nói nhỏ vào tai Danilo. "Hơn nữa còn bốc mùi kinh khủng!"
Danilo nhìn lại nhân viên kia. Anh ta gầy và lớn hơn cậu vài tuổi. Dưới nách anh ta còn ướt đẫm mồ hôi.
"Chúng tôi đang điều tra một trường hợp buôn lậu động vật." Danilo nói đầy tự tin. "Anh có thể giúp được chúng tôi."
Cậu đưa cho nhân viên tờ báo. Anh ta chỉ liếc qua và khoanh tay. "Chúng mày nghĩ trẻ con cũng làm được thám tử?"
Mike từ từ nổi giận, nhưng Danilo tỉnh táo hơn. "Hôm qua có hai người đàn ông ở đây. Một người gầy và một người lực lưỡng. Kẻ lớn hơn có mái tóc đen ngắn và đeo kính râm. Anh có thể nói cho chúng tôi biết họ đã mua những gì?"
Anh nhân viên cười to như thể Danilo đang kể một chuyện cười. "Còn gì nữa? Biến đi, lũ cóc nhỏ."
Đến đây thì Jo không nhịn được nữa, cô đứng trước mặt tên nhân viên: "Anh có thực sự biết họ là loại người gì không? Họ buôn lậu động vật đang bị tuyệt chủng vào thành phố để kiếm lợi. Họ không quan tâm rằng nhiều động vật đã phải chịu đựng khủng khiếp và có thể chết! Nếu anh không giúp chúng tôi thì chính anh có lỗi khi khiến mọi chuyện phức tạp hơn. Anh nên xấu hổ về điều đó!"
Mike và Danilo nhìn nhau nhăn nhó. Jo không thể giữ bình tĩnh khi cô bé tức giận.
Anh nhân viên giơ hai tay đầu hàng. "Được rồi, được rồi. Tao giúp chúng mày. Tao không biết hai thanh niên đó. Tao chỉ biết, họ thường xuyên mua thức ăn cho động vật và đặt mua các thiết bị đặc biệt cho tủ kính. Thỉnh thoảng họ qua đây và nhận hàng. Họ trả hoàn toàn bằng tiền mặt khiến tao thây lạ thôi."
"Họ đặt hằng bằng gì? Gọi điện ư?" Danilo hỏi lại.
"Không, tất cả qua Mail. Nhưng địa chỉ không giúp chúng mày nhiều." Anh ta đến chỗ máy tính và ghi lại địa chỉ trong Mail lên một tờ giấy ghi chú nhỏ. "Đây. Hài lòng chứ?"
Mike, Danilo và Jo xem xét dòng chữ với các ký tự khó hiểu. Họ thực sự không thể bắt đầu từ đây. Chẳng có chút chìa khóa gì.
Danilo đưa cho nhân viên một thẻ Card có ghi số của mình. "Nếu anh nhớ được gì nữa thì cứ gọi vào số này."
"Băng cá sấu." Anh nhân viên đọc lên. "Là chúng mày sao?"
"Phải, đó là chúng tôi." Danilo vỗ ngực tự hào.
Khi lũ trẻ rời khỏi cửa hàng, Mike và Jo đều có chung câu hỏi cho Danilo: "Nói xem, mày thực sự làm Card cho tụi mình?"
"Tất nhiên. Đó là điều cần thiết khi người ta lập nhóm thám tử tư chứ còn gì. Chúng mày muốn gì nữa?" Danilo đưa cho hai bạn mình những tấm Card khác. Trên đó có dòng chữ to và đỏ:
Nhóm thám tử cá sấu
Mike – Jo – Danilo
Chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề của bạn trong mọi hoàn cảnh!
"Ở cuối còn có số điện thoại của chúng ta." Danilo giải thích. "Hôm qua tao đã làm trên máy tính."
Mike nhăn nhó. "Mày đúng là nổ quá thể."
"Ừm, tớ thấy cũng được đó." Jo nói.
Mike đang định nói xấu về cái thẻ thì cậu nhìn thấy một chiếc xe tải màu đen, nó đang tiến vào bãi đỗ xe. "Nhanh trốn khỏi đây!" Cậu hô to.
Ba đứa trẻ nhanh chóng giấu mình sau một bụi cây lớn gần đấy. Chúng nghĩ không nên trốn quá xa vì sẽ không thể nhìn được gì. Chúng lo lắng nghe ngóng khi chiếc xe tải chỉ đỗ cách xa chúng có vài mét với hai chỗ đỗ mà thôi. Mike không thể nhìn thấy ai nhưng cậu có thể nghe rõ tiếng gắt gỏng.
"Hy vọng chúng ta không đến đây vô ích." Một trong hai tên đàn ông gầm lên.
"Nếu thực sự không còn thì chúng ta tìm nguồn hàng khác. Chỉ thị từ ông chủ đấy."
Giọng nói đi xa hơn. Danilo ngó đầu ra khỏi bụi cây và nhìn hai tên lưu manh đi vào cửa hàng. Một bên cửa xe tải vẫn đang mở.
"Chờ đây nhé!" Cậu quay lại thì thầm với lũ bạn.
"Mày muốn làm gì?"
"Tao chỉ nhìn một tý thôi."
Mike và Jo kinh hoàng nhìn Danilo. Mike muốn giữ chặt Danilo trước ý tưởng táo bạo này nhưng không kịp, Danilo đã chạy đến bên chiếc xe tải và chui vào.
Jo lo lắng theo dõi. "Thật điên rồ.." cô bé càu nhàu. "Ý tớ là điên rồ."
"Tớ biết câu tiếng anh đó có nghĩa gì." Với trái tim đập nhanh Mike cố gắng giữ mình tỉnh táo. Đằng xa hai tên côn đồ đã ra khỏi cửa hàng. Chúng có vẻ khó chịu hơn lúc nãy.
Mike vẫy tay về phía xe tải. "Danilo! Ra đây mau!" Cậu hét nhỏ.
Quá muộn. Hai tên kia đã đến gần xe tải. Tên đeo kính râm nhìn kẻ cùng đồng hành tức giận. "Mày lại để cửa xe mở? Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, phải chú ý chứ! Nhỡ ai đó trộm mất chiếc xe thì sao."
Tên lực lưỡng càu nhàu trèo vào vị trí bên cạnh tay lái. Tên đeo kính ngồi chỗ tay lái và khởi động xe. Mike và Jo phải nín thở nhìn xem chiếc xe tải rời đi cùng Danilo bên trong.
"Theo sau chúng!" Jo rít lên.
Không cần phải nhắc lần thứ hai, Mike vội vàng tóm lấy xe đạp đuổi theo. Cậu ngẩng lên trời cầu nguyện bọn lưu manh không lái vào đường cao tốc. Nếu không Mike và Jo không có cơ hội đi theo chúng. Không nghĩ nữa, cứ theo sau rồi tính tiếp!
Đến đoạn rẽ nhiều ngã lớn lũ trẻ mất dấu chiếc xe tải. Jo nghi ngờ ngó nghiêng. Ở đây có quá nhiều ngã rẽ và đường lớn ra các hướng khác nhau, họ cũng bó tay không rõ lũ côn đồ đi theo hướng nào.
"Chúng ta phải tìm thấy bạn ấy." Cô bé chốt lại.
Nhưng bằng cách nào? Họ đã đi nhanh nhất có thể nhưng vẫn mất dấu. Ngay khi Mike tin rằng sẽ không thể tìm thấy Danilo nữa thì cậu phát hiện chiếc xe tải ở ngay trong một bãi đỗ xe gần đấy. Hai tên côn đồ đang ngồi ở một quán ăn nhanh nằm trong góc cuối bãi xe và đang nhai nhồm nhoàm Hăm bơ gơ. Không nghĩ ngợi nhiều, Mike vất xe đạp sang một bên và chạy lại chỗ xe tải. Jo đuổi theo cậu. Thật cẩn thận Mike đập nhẹ vào phía cuối thùng xe.
"Danilo, mày ở bên trong hả?"
Cậu chỉ nghe thấy tiếng gõ lại nhè nhẹ.
"Chờ tý, bọn tao sẽ đưa mày ra."
Phía cuối thùng xe không khóa hoàn toàn. Mike nhìn xung quanh cảnh giác trong khi Jo kéo nắp phía trên thùng xe ra. Danilo thò đầu ra nhăn nhó. "Cuối cùng chùng mày cũng đến đây, đúng là lũ ngủ nướng thiếu ngủ."
Mike và Jo cảm thấy gánh nặng trên vai giảm xuống. "Đừng có làm trò điên rồ như thế này nữa!" Mike mắng.
Danilo nhảy ra khỏi chiếc xe tải và phủi bụi. "Tại sao không? Nó thoải mái hơn nhiều so với việc phải đuổi theo lũ lưu manh này bằng xe đạp. Và hơn nữa rất hiệu quả!"
Cậu hất mặt đắc thắng rút một cuốn sổ ghi chép nhỏ ra cho các bạn xem.
"Cái gì vậy?" Jo hỏi.
"Cái này tớ chôm được của bọn chúng trong túi áo khoác đấy, lúc nãy nằm trong thùng xe tớ lục thấy. Trong này có mấy cái thú vị lắm nhé. Địa chỉ, tên, số điện thoại, mật mã. Tớ tình nguyện ăn chổi nếu như chúng ta không tìm thấy mật khẩu cho địa chỉ thư trong này."
Mắt Jo sáng trưng. "Trúng giải độc đắc rồi! Đi thôi, theo tớ. Chúng ta có thể dùng máy tính để tìm kiếm."