Giáo sư Lenk dẫn khách ra sau nhà. "Tôi đã thông tin cho người của tôi. Họ đang trên đường tới đây và ngài sẽ nhận ngay con vật mà ngài mong muốn."
Felix vẫn giữ nụ cười lịch sự trên môi. "Bố tôi sẽ rất vui cho mà xem!"
Người phục vụ nhăn nhó xuất hiện.
"Xin lỗi, ngài chờ tôi một lát." Giáo sư Lenk đi về phía hắn và nói chuyện nhỏ nhất có thể. Felix có thể nhìn ra họ đang nhìn về phía mình. Chắc chắn họ đang nói về anh! Điều đó làm anh nghi ngờ phải chăng mình đã bị lộ. Thật may mắn là mọi chuyện đều ổn vì tên phục vụ đã biến mất và giáo sư Lenk lại nở một nụ cười lịch sự trên mặt.
"Tôi có thể mời ngài uống một chút chúc mừng giao dịch của chúng ta trước khi kết thúc? Một ly sâm banh chẳng hạn?"
Felix lắng đầu lo lắng. "Ồ, không, cảm ơn. Tôi còn phải lái xe."
Tiếng động cơ vang lên và một chiếc xe tải với vải đen che thùng đằng sau xuất hiện. Hai tên đàn ông – một với kính râm cùng với một tên có cánh tay lực lưỡng – xuống xe và ra phía thùng xe lấy ra một cái hộp được bọc ni lông tối màu, thứ mà giáo sư muốn giao dịch. Felix tự hào nhìn vào khi đã câu được cá lớn: Một con cá sấu nhỏ đang mở to đôi mắt hổ phách nhìn anh.
"Một con vật lộng lẫy như ngài đã nhìn. Nó rất khỏe mạnh và phát triển bình thường. Bố của ngài chắc chắn sẽ mừng khi thấy nó."
Felix hít thật sâu và muốn đón lấy chiếc hộp thì tên đàn ông đeo kính nhìn chằm chằm với anh mắt không thể tin được.
"Chờ đã! Tao có quen thằng này. Một thằng nghèo hèn như tao. Đó là.. Felix! Thằng đưa thư!"
Toàn thân Felix như bị điện giật. Anh dường như muốn nổ tung! Nụ cười trên môi giáo sư tắt ngúm. "Thực sự là vậy." Ông ta gầm lên.
Felix giữ hai tay vả lùi lại một bước. "Có một sự nhầm lẫn tệ hại ở đây. Tôi không phải người đưa thư.."
Giáo sư Lenk bước lại gần anh và tỏ ra nguy hiểm. "Mày muốn tao làm một vụ giao dịch ngu ngốc. Mày sẽ phải hối tiếc. Tao thề đó! Giorgio! Frank! Bắt lấy nó và trói lại!"
Felix còn chưa kịp phản ứng thì hai tên lưu manh đã bẻ ngoặt hai tay anh ra đằng sau. Tên đeo kính râm nghiến răng. "Mày nhất định muốn một con cá sâu. Vậy thì bọn tao sẽ chỉ cho mày một con cá sấu trưởng thành thực sự."
Đầu gối Felix run rẩy. "Mấy người muốn lấy tôi làm mồi cho cá sấu?"
"Tại sao không?" Giáo sư Lenk gầm lên. "Ý tưởng đó không tồi chút nào. Nhanh, nhốt nó vào tầng hầm. Ở đó không một ai có thể nghe thấy tiếng nó nữa."
"Mike! Danilo! Jo! Cứu anh!" Felix gào lên.
Anh cố gắng chống cự nhưng khôgn thể định lại lũ côn đồ. Chúng giữ chặt anh và đẩy anh vào trong nhà. Đến khi Felix hoàn toàn tuyệt vọng thì chợt nghe thấy tiếng còi báo động.
Giáo sư Lenk và lũ lưu manh dừng lại.
Một lát sau xe cảnh sát ập đến đỗ đầy trong sân. Họ bật đèn xanh nhấp nháy trên đầu xe và dừng lại. Một vài xe trượt dài trên nền sỏi. Hằng tá cảnh sát nhảy xuống khỏi xe cùng với súng.
Một người đàn ông có áo khoác da mượt màu đèn bước tới gần giáo sư Lenk và giơ thẻ. "Trưởng ban điều tra – thám tử Martin. Bảo người của ngài dừng tay và thả người ra!" Người đàn ông trẻ chỉ tay về phía Felix.
Giáo sư Lenk gật đầu với người của mình và họ buộc phải thả Felix ra.
Mike, Danilo và Jo nhảy ra khỏi một xe cảnh sát và ôm chầm lấy anh.
"Trời ạ, Felix! Em thực mừng khi thấy anh." Mike kêu lên.
"Anh chắc là rất sợ hãi khi bị bắt." Danilo nói.
"Thật may mắn là mọi chuyện đều tốt. Anh đã làm rất tốt." Jo reo lên sung sướng.
Felix hít một hơi thật sâu. "Bọn em ở đâu mà lâu vậy? Anh cứ nghĩ là bọn em không nghe thấy anh nói."
"Có một đoạn đúng là bọn em không nghe được." Danilo đáp trả. "Chúng ta bị mất liên lạc, lúc đó thiết bị bị lỗi. Nhưng sau đó tụi em lại nghe tiếp được đúng đoạn nơi diễn ra giao dịch. Tụi em đã báo ngay cho cảnh sát."
Giáo sư Lenk lầm bầm khi nhìn về phía lũ trẻ với ánh mắt lạnh hơn cả kem. "Ba đứa chúng mày phải chịu trách nhiệm cho chuyện này. Tao đã cảnh báo rồi. Đừng có làm phiền tao. Rồi chúng mày sẽ hối hận.."
Thám tử Martin lắc đầu tức giận. "Dừng đe dọa lại đi giáo sư Lenk. Chúng tôi đã theo dấu ngài cả tháng nay rồi. Lũ trẻ cung cấp cho chúng tôi những chứng cứ cuối cùng. Giờ ngài đã bị giam giữ."
Giáo sư Lenk cười dữ tợn. "Ngài không đủ chống lại tôi!"
"Điều đó ngài không nên chắc chắn. Lũ trẻ đã ghi âm lại cuộc nói chuyện. Và tôi đánh cược cả danh hiệu với chức vụ của mình rằng chúng tôi còn tìm được nhiều thông tin thú vị hơn." Vị thám tử tự tin đánh cược và ra lệnh khám trước mắt giáo sư Lenk. Với các thùng các tông và các hộp chứa trong nhỏ cho thấy bằng chứng xác thực nhất của lũ buôn lậu động vật. "Đây là lần cuối cùng ngài tra tấn động vật đó giáo sư. Giải ông ta đi!"
Giáo sư Lenk bị còng tay và bị áp giải bởi hai viên cảnh sát. Ông ta vẫn dùng ánh mắt nguy hiểm lườm lũ trẻ và bị chúng trả lại bằng nụ cười chiến thắng.
"Tốt hơn hết là ngài không nên đối đầu với băng đảng cá sấu." Mike reo lên tự hào.
Thám tử Martin gật đầu hài lòng. "Các cháu làm rất tốt. Nhưng lần sau nên báo trước cho chúng tôi. Giáo sư Lenk là một kẻ xấu, ông ta có thể làm mọi thứ tệ hại. Chúng tôi không thể để các cháu đi trên đường được."
"Đi đường là nghề của tôi đó." Felix thốt lên.
Mike, Danilo và Jo muốn nhăn mặt. Felix hoàn toàn không hiểu ý ngài thám tử muốn nói.
Thám tử Martin giơ cái hộp chứa Tappsi. "À, trước khi tôi quên mất: Ai có thể chăm sóc chàng trai trẻ này tới khi chúng tôi tìm được chỗ cho cậu ta? Tôi tin rằng trại động vật không dám nhận những con vật lạ đâu. Và chúng tôi cũng không có kinh nghiệm với động vật ngoại cảnh."
Mike hồi hộp. "Cháu! Cháu có thể để ý Tappsi đến khi ngài tìm được nhà mới cho nó. Làm ơn mà!" Cậu đón Tappsi bằng cả hai tay và vuốt ve cái lưng của cá sấu cho đến khi nó hoàn toàn hưởng thụ nằm gọn trong tay cậu. "Tao nhớ mày lắm cơ, tên đầu gấu nhỏ này."
Thám tử Martin cười khi ông nhìn thấy cảnh tượng ấy. "Tôi tin là cháu sẽ làm tốt cho tới khi chúng tôi tìm được chỗ cho nó." Sau đó ông nhìn vào chiếc đồng hồ. "Thời gian trôi nhanh quá! Các cháu phải về nhà rồi. Tôi phải nói chuyện với Felix nữa, lời làm chứng của cậu ta cũng rất cần thiết."
Danilo nhét một tấm thẻ card vào tay ngài thám tử. "Nếu ngài cần giúp đỡ." Cậu nói. Sau đó đạp xe đuổi theo xe của Mike và Jo.