Bang Chủ Đoạt Yêu

Chương 7




Một tay Bạch Sấu Hồng ôm đầu vì say rượu mà sinh ra đau đớn, ánh mắt đảo qua căn phòng xa lạ lại có điểm quen thuộc, cô biết đây là lần thứ hai mình tỉnh lại trong căn phòng này.

“Cô ạ, cô tỉnh rồi.” Nữ quản gia khẽ đẩy cửa ra, xác định cô đã tỉnh lại mới lên tiếng gọi cô.

Sáng nay bang chủ hạ lệnh muốn cô chuẩn bị thuốc giải rượu tốt, chờ cô tỉnh lại uống, nhưng lại không cho bất kỳ ai làm cô tỉnh lại, cho nên đành phải cứ 15 phút lặng lẽ vào kiểm tra.

Chợt nghe thấy có tiếng người, Bạch Sấu Hồng vội quấn hai tay trần trụi trong chăn mỏng, hai gò má đỏ bừng, vẻ mặt có chút bất an.

Nữ quan gia hơn năm mươi tuổi sóng gió gì mà chưa từng thấy, bà không thèm để ý nói: “Cô, cô không cần xấu hổ. Uống thuốc giải rượu trước.”

“Giải rượu?” Hai mắt cô mang theo mê mang nhìn nữ quản gia, không tự chủ được nhớ lại màn kích tình say rượu đêm qua, hai gò má càng đỏ như lửa đốt.

“Bang chủ thật đúng là rất yêu cô!” Bà làm quản gia cho bang chủ đã hai mươi mấy năm, bang chủ cuồng ngạo máu lạnh vô tình, bình sinh luôn đối đãi như thế với phụ nữ.

Trước kia phụ nữ đến Hắc gia rồi lại đi khiến bà cũng không đếm được, nhưng bà chưa từng thấy cô gái nào có thể có được sự chú ý và yêu thương của bang chủ.

Các cô kia, mỗi người đều ước có cơ hội để được bang chủ để ý, đi lên làm phu nhân bang chủ, nếu không thì lui mà mong lần tiếp theo, làm tình nhân của bang chủ cũng tốt.

Đáng tiếc nhiều năm trôi qua, không ai có thể đạt được mục tiêu này, bởi vì bang chủ cho tới bây giờ không đối đãi với họ như bảo bối, lên giường cũng không phải trên giường lớn trong phòng bang chủ, mà là giường trong phòng khách.

Duy có cô gái trước mắt ngủ trên giường lớn trong phòng bang chủ, đêm xuân cùng bang chủ, cho nên Bạch Sấu Hồng rất đặc biệt trong mắt bà.

“Yêu?” Bạch Sấu Hồng hừ lạnh một tiếng, yên lặng uống hết thuốc giã rượu. Cô không tin gã đê tiện lạnh lùng vô tình uy hiếp cô gái yếu đuối lại yêu cô? Anh ta không bức bách cô, cô đã cảm tạ gào khóc chảy nước mắt rồi.

“Bang chủ đương nhiên yêu cô! Sáng sớm đã sai người dưới tầng, chờ cô tỉnh dậy.” Nữ quản gia vừa nói vừa nhận cái bát cô đứng xong. “Ai chờ dưới tầng?”

“Quản lí tài vụ của công ty, hôm nay cậu ta phụng mệnh đưa cô đi mua quần áo và những gì cô muốn.”

Muốn dùng tiền dụ cô sao? Bạch Sấu Hồng thật không vui nghĩ.

“Nói anh ta không cần.”

“Cô ơi, cô không đi mua quần áo thì sao có quần áo để thay? Quần áo của cô vẫn đều do tôi giặt xong rồi dùng máy sấy hong khô.”

Đó là một vấn đề, lúc trước cô căn bản không biết sẽ dây dưa một tháng với Hắc Lạc Kiệt, cho nên chẳng mang theo gì đi cả, nhưng cô không đồng ý tiêu tiền của anh ta.

Nếu tiền có thể mua được mọi thứ, không biết có thể mua được tự do cho cô không, cô buồn rầu nghĩ.

Chẳng lẽ cô thật sự phải nghỉ một tháng sao?

Tuy rằng đêm qua uống say, nhưng chuyện đã xảy ra cô lại nhớ rất rõ ràng, nhớ lại làm cô đỏ mặt, không được! Cô tuyệt đối không thể đợi nữa, nếu không không biết anh sẽ yêu cầu những gì với cô.

Cô tin chỉ cần là thứ Hắc Lạc Kiệt anh muốn, anh chắc chắn sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để đạt được mục đích, cô tuyệt không để anh đạt được.

“Đúng rồi, anh ta có tình nhân nào ở đây nữa không?” Háo sắc như anh ta, nói vậy sẽ có một đống tình nhân, cô có thể nhờ họ giúp, làm thế nào mới có thể làm anh ta cảm thấy chán ghét cô.

Nữ quản gia ngẩn người, mới lắc đầu nói: “Không có.”

“Vậy tình nhân khác của anh ta đang ở đâu?”

“Bang chủ không có tình nhân khác.”

Bạch Sấu Hồng cực kỳ nghi ngờ lời nói của bà, dựa trên nhận thức của cô với Hắc Lạc Kiệt, muốn cô tin trước khi họ quen nhau, anh sống như hòa thượng cấm dục, không bằng giết cô trước đi! Đánh chết cô cũng sẽ không thể tin, háo sắc như anh lại không có người phụ nữ khác.

“Bác cho rằng cháu sẽ tin bác à?” Cô căn bản không tin lời nói của nữ quản gia, nữ quản gia tuyệt đối che chở cho anh.

“Bang chủ thật sự không có tình nhân khác, chẳng qua Vương Đại cứ định kỳ hai ngày lại đưa một người phụ nữ đến.”

Nghe vậy, Bạch Sấu Hồng vội vàng truy vấn nói: “Cứ định kỳ hai ngày lại đưa một người phụ nữ đến? Là người phụ nữ nào! Bác có địa chỉ và điện thoại không?”

“Địa chỉ và điện thoại?” Nữ quản gia cho rằng cô tức giận vì ghen, vội vàng an ủi nói: “Cô ạ, cô không cần phải giận, bang chủ và người phụ nữ này không có chuyện gì liên quan đến tình cảm. Họ là phụ nữ do Vương Đại tìm đến, chỉ cố định đến… cùng bang chủ, mỗi cô gái đều chỉ ghé qua một lần.” Hai mắt Bạch Sấu Hồng mở thật to, không thể tin được hét lớn: “Bác nói con dê cụ kia cứ hai ngày đổi một người phụ nữ?!”

“Cô ơi, không được gọi bang chủ là dê cụ!” Nữ quản gia sốt ruột sửa đúng lời của cô. Cô Bạch này sao lại kỳ quái như thế, đầu tiên là tra hỏi tình nhân của bang chủ, nghe thấy không có tình nhân lại thất vọng, hiện tại lại gọi bang chủ là dê, bà cảm thấy cực kỳ đau đầu.

“Anh ta vốn là dê cụ!” Bạch Sấu Hồng tức giận nhấn mạnh nói, “Nếu cứ hai ngày anh ta đổi một người phụ nữ, như vậy chắc cháu cũng bị đào thải.”

Kỳ quái, Cô Bạch sao đối lại thật cảm thấy hứng thú với chuyện mình bị bỏ, tựa hồ đang chờ bị quăng bị knockout, đây khác hẳn với các cô khác.

Nữ quản gia nuốt nước miếng, bà cũng không thể làm hỏng chuyện, bang chủ yêu cô thế nào có mắt đều thấy, làm hỏng bà sẽ ăn không tiêu đâu.

“Cô Bạch là đặc biệt.”

“Đặc biệt? Đặc biệt chỗ nào?” Bạch Sấu Hồng thầm nghĩ chẳng lẽ là cô có nơi đặc biệt, mới có thể làm anh không buông tha cô, nếu cô giống như người phụ nữ lúc trước của anh, có phải cô sẽ có tự do không?

“Cô Bạch có khí chất, trắng trẻo nõn nà —— ”

“Đợi chút, bác có thể nói cho cháu biết dáng vẻ những người phụ nữ trước của Hắc Lạc Kiệt thế nào không? Để cháu để trong lòng, không phạm phải sai lầm như thế nữa.”

Nữ quản gia nở nụ cười vừa lòng, nghĩ rằng Cô Bạch rốt cục cũng hiểu bang chủ yêu thương cô. Vì thế bắt đầu kể quan sát nhiều năm của bà, hi vọng cô đừng giẫm lên vết xe đổ.

******

Tiệm nữ trang công ty bách hóa

Nữ quản gia cảm thấy mình bị lừa.

Nhìn Bạch Sấu Hồng nhất nhất làm những việc tuyệt đối không thể làm như lời bà, lông tơ của bà dựng đứng lên.

Nếu bang chủ nhìn thấy cô Bạch thật cố gắng biến bản thân mình thành một cây hoa trang điểm, cô chắc chắn sẽ bị bang chủ làm thịt rồi quăng làm mồi cho cá.

“Cô Bạch, cầu xin cô, đừng có dáng vẻ này chứ?” Nữ quản gia năn nỉ nói. Nếu có thể đạt được mục đích, bà thậm chí có thể quỳ xuống.

Bạch Sấu Hồng đi ra từ phòng thay đổ, trên người mặc áo ngắn bó sát người, phối hợp với khuôn mặt trang điểm tinh tế, ánh mắt quyến rũ quét mọi người một cái, trên mặt nở nụ cười kiều mị hỏi: “Bộ quần áo này nhìn được không?”

“Đẹp lắm đẹp lắm!” Quản lí tài vụ phụng mệnh trả tiền, nhìn dáng người lẳng lơ kia, nước miếng thèm nhỏ dãi đã chảy nhanh xuống.

“Không thích hợp.” Nữ quản gia hung tợn lườm quản lí tài vụ mờ mắt, lớn tiếng nói. Nếu không phải đi ra ngoài cùng cô Bạch, bà căn bản không nhận ra cô gái trước mắt này lại là Cô Bạch khí chất thanh thuần.

Vì sao bà lại lắm lời như thế?

Vì sao lại nói bang chủ không thích người phụ nữ trang điểm đậm, vẻ mặt giả dối lòng tham lại không đáy?

“Quản gia, bác nói bang chủ có thích dáng vẻ cháu bây giờ không?” Bạch Sấu Hồng thiên kiều bá mị hỏi.

Nữ quản gia vội vàng dùng sức lắc đầu, “Không thích, tuyệt đối sẽ không thích.”

“Sẽ rất không thích chứ?”

“Vô cùng vô cùng không thích!” Nữ quản gia nhấn mạnh nói.

“Tốt lắm.” Bạch Sấu Hồng đắc ý cười nói: “Vậy giờ nếu cháu đi tìm bang chủ, bác nghĩ anh ta có hoan nghênh cháu không nhỉ?”

Nữ quản gia cảm thấy từng trận gió âm thổi qua khắp cả người, bà dè dặt cẩn trọng nói: “Cô Bạch, chắc cô không muốn… Không được, bang chủ sẽ giận dữ, không có người phụ nữ nào dám đi quấy rối bang chủ.”

“Vậy hiện tại có người muốn ngoại lệ!” Bạch Sấu Hồng đắc ý xoay eo lắc mông rời đi.

Nữ quản gia bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cảm thấy lo lắng cho tiền đồ của cô, sinh mệnh nguy cấp đấy!

Cả tập đoàn Hỏa Diễm, tin tức tồng tài cưỡng hiếp cô gái thần bí ở trong thang máy hôm qua lan đi như cháy rừng, đây làm chấn động toàn thể công ty, cô gái thần bí kia thành đề tài sốt dẻo nhất.

Bạch Sấu Hồng là thiên kim tập đoàn nào? Hay là con gái danh nhân chính thương nào?

Mọi người ở đây đều ào ào bàn luận, Bạch Sấu Hồng lại đến Hỏa Diễm.

Các cô bàn vốn vây quanh phòng tiếp đón tìm hiểu tin tức nghe thấy lời nói, vội quay đầu nhìn về cô gái trong lời đồn, vừa thấy hai mắt liền mở to, ánh mắt mang theo kinh ngạc nhìn Bạch Sấu Hồng đi vào thang máy.

Ai nói Bạch Sấu Hồng thanh tú như hoa sen, khí chất như u lan không cốc? Hiện thời vừa thấy, cô như gái điếm trong khách sạn, không có gì đặc biệt.

Cô kia kinh ngạc nghĩ, sao mới cách một buổi tối, Bạch Sấu Hồng lại như hai người khác nhau? Chẳng lẽ trên đời có hai Bạch Sấu Hồng sao?

Bạch Sấu Hồng bước ra khỏi thang máy đi đến bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, thư ký của Hắc Lạc Kiệt kinh ngạc nhìn cô, hai hàng lông mày nhíu chặt.

“Tổng giám đốc ở trong không?” quản lí tài vụ mở miệng hỏi, cố lấy lòng giai nhân. Anh biết tổng giám đốc rất yêu Bạch Sấu Hồng, bởi vậy như muốn một bước lên trời, đi theo cô tuyệt đối không sai.

“Tổng giám đốc và hai vị phó tổng giám đốc họp bên trong, không được ai quấy rầy.” Thư ký cũng không muốn ăn quả đắng, mấy ngày hôm trước tổng giám đốc tức lớn vì tìm cô không thấy, thật vất vả tâm tình anh hôm nay không tệ, cô cũng không muốn đi để ăn mắng đâu.

“Một khi đã như vậy, Cô Bạch, chúng ta đừng quấy rầy bang chủ họp, đi về trước đi.” Nói xong, nữ quản gia muốn kéo Bạch Sấu Hồng cố ý gây chuyện rời đi.

Khi thư ký nghe thấy nữ quản gia gọi cô gái xa lạ trước mắt là “Cô Bạch”, cảm thấy còn có chút hiểu, xem ra cô là nhân vật chính trong lời đồn “Cô gái thần bí bị tổng giám đốc cưỡng ép”.

“Đã đến rồi, ít nhất cũng phải vào chào chứ.” Bạch Sấu Hồng không để ý nữ quản gia cản trở, dùng sức đẩy cửa ra.

Ba người đàn ông trong văn phòng, vì cô đột nhiên vào mà ngẩng đầu nhìn về phía cô, chờ khi thấy rõ người tới thì tất cả ngây ngẩn cả người.

“Anh yêu, người ta rất nhớ anh đấy!” Bạch Sấu Hồng ngọt ngào gọi Hắc Lạc Kiệt, phong tình vạn chủng đi đến chỗ anh, đặt mông ngồi lên đùi anh, trên mặt là ý cười kiều mị.

Đồng Thiệu Vĩ vừa uống trà, nghe vậy, anh nhịn không được phun trà ra, bị sặc làm anh không thở nổi. Tiết Trấn Kỳ bị dọa đến ngã xuống ghế dựa, không thể tin được thứ anh đã thấy.

Ánh mắt Hắc Lạc Kiệt hồ nghi nhìn cô, trong lòng thầm nghĩ cô rốt cục muốn làm cái gì?

“Nhìn thấy em mất hứng ư?” Bàn tay nhỏ bé của cô như khiêu khích nhẹ vỗ cánh môi anh.

“Cô… cô đúng là Bạch Sấu Hồng?!” Tiết Trấn Kỳ đứng lên từ đất, một tay chỉ vào cô, khó khăn tự thốt ra trong miệng nói.

“Đương nhiên là em, chẳng lẽ anh không quen em ư? Phó tổng giám đốc Tiết.” Bạch Sấu Hồng cong miệng nhìn Tiết Trấn Kỳ, thấy dáng vẻ giật mình không thôi của anh, cũng không uổng công cô diễn thành như vậy.

“Sao cô có thể biến thành như vậy?”

“Người ta vốn thế này mà!” Cô cố ý dán sát người vào lòng Hắc Lạc Kiệt, đắc ý nghe thấy tiếng thở thấp của anh, mới ngẩng đầu nhìn anh nói: “Anh yêu, anh nói đi! Người ta vốn thế này mà.”

“Ít nhất hôm qua cô không thế này!” Tiết Trấn Kỳ nhịn không được gào thét. Người phụ nữ này sao lại như thế, thay đổi bất thường!

“Em tiêu ít tiền của người yêu em, cho nên hôm nay em dùng hơn ba mươi vạn mua sắm, không nhiều chứ.” Cô dán môi xinh đẹp vào môi Hắc Lạc Kiệt, khi anh muốn hôn sâu hơn, cô đi trước một bước chấm dứt nụ hôn này, ngẩng đầu nhìn anh.

“Hơn ba mươi vạn?” Tiết Trấn Kỳ rống giận cô tưởng anh ta là cây tiền à.

“Người yêu của em còn chưa lên tiếng mà! Đau lòng ư?” Bàn tay nhỏ bé cố ý vuốt ngực anh, hai mắt lóe ánh sáng đắc ý, cô sẽ chờ anh tức giận.

Xem đi! Những người đàn ông khác đều nói không đáng giá thay anh rồi!

Nhìn đắc ý trong hai mắt cô, anh hiểu rõ. Anh nhàn nhạt nói: “Hơn ba mươi vạn chẳng là gì.”

“Thật không?” Bạch Sấu Hồng liếc xéo anh một cái, cô tuyệt đối sẽ cố gắng tiêu thật nhiều tiền của anh, anh chờ coi đi! Ngàn vạn lần đừng xem nhẹ phụ nữ nhé! Hắc Lạc Kiệt đón ánh mắt cô, tiếp trận khiêu chiến này.

******

Bạch Sấu Hồng tức điên nữa!

Mười ngày trôi qua, mà Hắc Lạc Kiệt với hành vi tiêu tiền như nước của cô, ngay cả một tia dấu hiệu tức giận cũng không có.

Từ quá khứ, ba mươi vạn từ ngày đầu tiên dần dần hướng lên trên thêm, nhưng với anh mà nói, giống như số tiền cô tiêu không đáng để nhắc đến, điều này làm cho cô cảm thấy tức giận, càng cố tiêu thêm tiền của anh.

Hôm nay ước chừng tiêu trên năm trăm vạn, cô không tin anh còn có thể nhẫn nhịn.

Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, cô vội vã triển khai khuôn mặt tươi cười nói: “Anh yêu, anh đã về rồi!”

Hắc Lạc Kiệt cởi áo khoác, ngồi trên sofa nhìn cô. Trên thực tế anh biết rõ cô đang chơi kiểu gì, chỉ là anh không muốn vạch trần cô, phá hư thú giải trí duy nhất của cô, dù sao tiền của anh cô tiêu cả đời cũng không hết, về điểm này trong mắt anh không đáng kể chút nào.

Bạch Sấu Hồng như con mèo ngồi xuống cạnh anh, giơ cánh tay thon thon lên: “Anh nhìn nhẫn kim cương này có đẹp không? Đây là em dùng năm trăm vạn mua đấy!”

“Em thích là tốt rồi.” Hắc Lạc Kiệt nhàn nhạt trả lời, bàn tay to lặng lẽ dao động trên người cô, thăm dò thần bí trên người cô, tựa hồ thế nào anh cũng không hết muốn cô,

Một cỗ hờn dỗi từ từ bay lên, cô nhìn anh nói: “Anh có chịu nhìn không?” Mỗi lần anh đều không thèm để ý cô mua cái gì, chỉ biết đòi lấy người cô, chẳng lẽ anh không hề nhìn ra cô muốn làm anh chán ư?

Anh nhíu mày, anh đã sớm đoán năng lực nhẫn nại của cô, mười ngày phải là cực hạn của cô. Anh vẫn nhàn nhạt như cũ nói: “Đẹp lắm.” Trên thực tế, anh cảm thấy mấy thứ này và khí chất của cô tuyệt không xứng đôi.

Hai mắt Bạch Sấu Hồng lóe tức giận, gầm nhẹ nói: “Hôm nay em tiêu hơn năm trăm vạn!”

“Em vừa nói rồi mà.”

“Chẳng lẽ anh không biết tức giận là gì à?” Cô nén lửa giận hỏi.

Anh giả bộ khó hiểu nhìn cô, tò mò hỏi: “Tại sao anh phải tức giận?”

“Bởi vì em tiêu rất nhiều tiền, trong mười ngày ước chừng đã dùng hết một ngàn năm trăm vạn của anh, chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với em à?”

“Vậy em có đề nghị gì tốt không?”

“Chắc anh phải tức giận đuổi em ra ngoài!”

“Nếu anh đuổi em ra ngoài, chẳng phải anh sẽ tổn thất một triệu kia à?” Miệng anh giơ lên ý cười, thật vui vẻ ép cô nói thật.

“Là anh cố ý!” Bạch Sấu Hồng nghe vậy, lập tức hiểu anh đã sớm biết cô có chủ ý gì, mười ngày cô như con đần diễn trò cho anh xem. Cô thở mạnh dùng sức cởi nhẫn ra, ném vào người anh.

“Đúng vậy.” Anh né cái nhẫn cô quăng đến, cười đến thật thoải mái.

“Anh cảm thấy rất đắc ý, thật vui vẻ có phải không?” Cô tức giận đến nắm tay đánh anh, tên đáng giận, tự nhiên đùa giỡn cô như vậy.

Hắc Lạc Kiệt để cô phát tiết một lát, ôm lấy cô để lên giường, anh cúi đầu dùng sức hôn lên cái miệng nhỏ của cô, “Đừng tức giận!”

“Anh đùa bỡn tôi!”

“Em mua đồ, anh trả tiền, anh nào có đùa giỡn em?”

“Anh..” Cô căm giận quay đầu đi không để ý tới anh.

Anh ôm cô vào trong ngực, bàn tay to chậm rãi vỗ về chơi đùa thân thể mềm mại của cô, thấp giọng hỏi nói: “Cái kia của em đến rồi à?”

Trên mặt Bạch Sấu Hồng lập tức đỏ lên, xấu hổ nói: “Anh.. cái kia cái gì? Tôi không biết!” Anh làm sao có thể hỏi con gái việc này? Cô chôn khuôn mặt đỏ hồng trong chăn, không dám đối mặt với anh.

“Em biết anh chỉ cái gì mà, chẳng lẽ em muốn anh nói rõ à?” Tay anh để mặt cô nhìn anh, không muốn cô trốn đề tài này.

“Không… Không có.”

“Như vậy là em có à?” Trong mắt Hắc Lạc Kiệt hiện lên ánh sáng hưng phấn. Nghĩ đến có thể có một cô con gái dũng cảm như cô, trong lòng anh như có một dòng nước ấm.

“Có cái gì?”

“Đương nhiên là con của anh và em! Nhìn anh ban ngày làm việc mệt thế nào, trở về cũng lại cố gắng ‘Tăng ca’, anh nghĩ anh vất vả cày cấy nên có thu hoạch chứ nhỉ!” Bàn tay to của anh tiến vào đổ lót của cô, vuốt ve bụng trắng mịn của cô, thầm nghĩ con của anh sẽ trưởng thành ở đây.

Đích xác, mấy ngày nay mặc kệ anh về trễ thế nào, chắc chắn sẽ đánh thức cô, mây mưa sau với anh rồi mới để cô đi vào giấc ngủ. Bạch Sấu Hồng mắc cỡ đỏ mặt thầm nghĩ đến màn thân mật kia.

Con?

Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này đấy!

Cô không tránh thai, anh cũng không, nếu có con, cô nên làm gì bây giờ?

Anh sẽ bắt cô nạo ư?

Nhìn dáng vẻ vui mừng của anh, tựa hồ nhận định trong bụng cô đã có con anh, vậy anh muốn cô sinh ra à?

Đây làm sao có thể? Chưa cưới đã sinh con ở nông thôn thuần phác Bộ Đại Bộ, sẽ thành sóng to gió lớn đấy!

Cô nên đối mặt thế nào với bạn bè, hàng xóm đây?

Cô lại sẽ đối mặt thế nào với đủ loại vấn đề sau này?

Nên giải thích chuyện anh với con thế nào? Chẳng lẽ nói vì lúc trước mẹ nợ ba con một triệu, cho nên đành phải sinh con gán nợ à?

Trời ơi! Vấn đề này, cô liền thấy đầu bắt đầu đau, căn bản cô không có cách nào đối mặt với chuyện mang thai.

Tình huống cô gặp đã đủ phức tạp rồi, không hi vọng có thêm một đứa trẻ vô tội, càng thêm hỗn loạn, càng khó có thể rời đi.

Nhìn dáng vẻ phiền não của cô, Hắc Lạc Kiệt không khỏi có chút căm tức, “Anh cảnh cáo em, nếu em có con của anh, mà dám đụng vào một sợi tơ của nó, anh sẽ để Bạch Chí Quần chôn cùng.”

“Anh đang nói cái gì?” Cô khó hiểu nhìn vẻ mặt phẫn nộ của anh, ý anh là gì?

“Nếu em dám cả gan đi phá thai, anh nhất định sẽ muốn Bạch Chí Quần đi theo con anh.”

“Anh điên à! Tự nhiên lên án tôi muốn mưu sát con tôi.” Cô hổn hển dùng sức đánh anh, bản thân mình máu lạnh vô tình thì thôi, còn dám nghi ngờ cô.

“Nói như vậy em sẽ không làm thế?” Anh xoay người đè lên cô, chặn thân người giãy giụa của cô, trong lòng có chút cảm động, nằm mơ cũng thật không ngờ, cô lại chấp nhận anh nhanh đến thế.

“Tôi đương nhiên sẽ không mưu sát con tôi!” Cô căn bản đến ý niệm có cũng không.

“Chúng ta đây tạo ra con là được rồi.” Lời anh mang hai ý nghĩa, cúi đầu che đôi môi đỏ mọng đang kháng nghị của cô lại, hai tay cởi nhanh quần áo của nhau, thân thể mềm mại làm anh khát vọng một ngày hiện ra trước mắt, anh dùng tay, dụng trái tim sùng bái thân thể mềm mại của cô.

Dục vọng như lửa đánh úp cô, người đàn ông này rất có kỹ xảo tán tỉnh cao siêu đoạt lấy người cô,

Nhưng còn con?

Bạch Sấu Hồng đột nhiên nhớ tới, cô căn bản còn không xác định có con không, bọn họ lại tranh cãi không ngớt chuyện đứa con, mà lúc nào anh còn cố làm chuyện để tạo con.

Anh đưa dục vọng nóng rực vào giữa hai chân cô, cô bị cảm giác tràn ngập mà phát ra tiếng rên rỉ, dùng một tia lý trí còn sót lại cuối cùng nói: “Ngừng đi! Dừng lại!”

“Bảo bối, anh không dừng được nữa rồi…” Anh mạnh mẽ hô, ra sức rong ruổi trong cơ thể cô.

“Anh dừng lại mặc áo mưa đi!” Cô cố nén cảm giác càng ngày càng nóng cháy, tay nhỏ bé đẩy ngực anh.

Hắc Lạc Kiệt lập tức dừng tiến người vào, hai mắt lóe lên không vui nói: “Anh không thích mang mũ!”

“Vậy anh đừng bắn trong cơ thể tôi.”

“Anh thích bắn bên trong!”

“Vậy tôi uống thuốc tránh thai.”

“Không được!”

“Vậy tôi sẽ có con đấy.”

“Vậy thì có đi!”

“Chúng ta làm sao có thể có con?” Cô hét lên với anh! Không rõ anh nghĩ thế nào nữa. Sau một tháng nữa, bọn họ sẽ không liên quan gì đến nhau, nếu cô có thai, đến lúc đó đứa con nên làm sao? Có thể dùng cách tránh thai để phòng chuyện không may xảy ra, không phải hoàn mỹ à.

“Chúng ta sao không thể có con ư, phải có.” Anh dùng lực đâm vào chỗ sâu của cô, đi vào luật động cọ sát của anh. Đáng chết! Anh tuyệt không thích cô muốn tránh thai, anh sẽ cố gắng làm cô có con, thật cố gắng, anh cười tà ác.

“Ước hẹn mọt tháng anh quên rồi à? Nợ anh một triệu, chẳng lẽ anh muốn tôi sinh con làm lãi chắc!” Cô tức giận đến cắn đầu v* anh.

Bị cô kích thích như vậy, anh nhất thời mất đi lý trí, ra vào nhanh trong cơ thể cô, lần nữa đưa cô lên thiên đường, sau khi kích tình kết thúc, cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Anh lộ ra nụ cười đắc ý nói: “Anh thích phần lãi này!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.