Bang Chủ Đoạt Yêu

Chương 10




Nửa tháng sau, Hắc Lạc Kiệt quyết định cầu hôn Bạch Sấu Hồng.

Sau cơn động đất, tâm tình của cô luôn bị vây trong đau thương, gần đây cô thường xuyên đưa mắt nhìn phương xa, trong mắt lóe ánh sáng làm anh khó hiểu, anh không hiểu cô suy nghĩ cái gì.

Đả kích mất người thân quá lớn, anh chỉ có thể ôm cô, nhưng không cách nào chạm đến vết thương của cô. Anh muốn nói cho cô biết cỡ nào, cô còn có anh mà!

Cho nên hôm nay, anh muốn chính thức cầu hôn cô, muốn cô trở thành một nửa kia của anh, mà cô cũng có thể lại có người thân, mở ra cuộc sống mới.

Hắc Lạc Kiệt duy trì ý cười trên mặt đến khi anh trở lại biệt thự, lại tìm không thấy cô, nụ cười thoáng biến mất.

Khi anh ngồi trong phòng chờ cô trở lại, thời gian trôi qua cô vẫn không xuất hiện, sung sướng của anh chuyển thành tức giận, lập tức hạ lệnh ọi người tìm ra cô.

Ba ngày sau, Bạch Sấu Hồng vẫn không thấy bóng người, không có tin tức.

Anh tức giận động viên toàn bộ Diễm bang đi thăm dò, cho dù lật tung cả Đài Loan, anh cũng phải tìm ra cô,

Cô lại dám cả gan rời khỏi anh, thậm chí chẳng để lại một lời.

Lại qua bốn ngày, rốt cục tìm ra cô bay đến Australia, tức giận làm anh kém chút nữa bay đi kéo cô về. Cô lại có gan bay đến nơi xa như thế, thậm chí chưa từng nói cho anh.

Cô đáng chết!

Chẳng lẽ trong lòng cô, anh không hề có một điểm nặng nào ư? Cho nên mới có thể dễ dàng bỏ qua như thế.

Hắc Lạc Kiệt hờn dỗi không chịu đi tìm cô, cáu kỉnh dần tăng lên theo ngày.

Hai tuần sau, Tiết Trấn Kỳ trộm bay đến Australia tìm Bạch Sấu Hồng, xin cô trở về cứu bọn họ, đáng tiếc Bạch Sấu Hồng đều không để ý, anh đành phải vuốt mũi, ủ rũ trở về.

Lại qua hai tuần, Đồng Thiệu Vĩ cũng chịu không được cáu kỉnh của Hắc Lạc Kiệt, đáp máy bay đến Australia, xin cô trở về cứu kẻ đáng thương như họ. Bạch Sấu Hồng chỉ lẳng lặng nghe anh nói xong, vẫn không muốn về Đài Loan, cho nên anh chỉ thật thất vọng mà quay về.

Lại qua hai tuần, các trưởng bối Hắc gia cũng không nhịn được, thuê máy bay trọn gói đi Australia thăm Sấu Hồng kiêm nghỉ phép. Bạch Sấu Hồng thừa dịp trường học được nghỉ, cùng họ đi chơi, ở chung thật vui, nhưng trưởng bối Hắc gia khi về cũng không đưa Bạch Sấu Hồng về.

Lại hai tuần trôi đi, Hắc Lạc Kiệt cáu kỉnh đến mức người gặp là sợ, cho dù có chuyện cũng không dám đi gặp anh.

Đáng tiếc chỉ cần Hắc Lạc Kiệt hạ lệnh muốn gặp ai, ai dám không đi gặp anh chứ? Giống bây giờ Tiết Trấn Kỳ và Đồng Thiệu Vĩ bị anh gọi đến, nơm nớp lo sợ đứng trước mặt anh.

“Vì sao không nhìn tôi?” Hắc Lạc Kiệt giận dữ hét.

Hai người vội vàng nâng ánh mắt lên nhìn về phía anh, không dám nói ra hai giờ trước, anh mới hạ lệnh không cho bọn họ nhìn anh.

Ai! Làm kẻ hầu mệt mỏi quá đi!

“Đã hơn hai tháng, cô lại vẫn chưa trở lại!” Hắc Lạc Kiệt tức giận đến nắm tay đánh lên mặt bàn.

“Bang chủ, có lẽ Cô Bạch đang đợi anh đi đón cô ấy.” Đồng Thiệu Vĩ cẩn thận nói.

“Cô ấy không để lại giấy tờ gì, sao tôi biết cô ấy đi đâu!” Hắc Lạc Kiệt căm giận quát.

“Cô Bạch hiện tại ở Australia mà!”

“Đó là tôi điều tra ra, không phải cô ấy nói cho tôi biết.” Ánh mắt Hắc Lạc Kiệt giống như phun lửa bắn về phía anh.

Cái này có gì mà so đo, chỉ cần biết rằng cô ở đâu là được rồi mà.

Đồng Thiệu Vĩ chịu không nổi coi thường, vì sao bang chủ cứ phải ảo não như thế?

“Dù sao chúng ta đều biết cô ấy ở đâu.”

“Cô ấy không nói cho tôi, cũng không gọi điện cho tôi.”

Đồng Thiệu Vĩ chỉ vào di động bị vỡ ở bên cạnh nói: “Bang chủ, cứ hai ngày anh lại làm hỏng một cái điện thoại, ba cái điện thoại, em nghĩ cô Bạch cho dù có gọi điện thoại, bang chủ cũng không nhận được.”

“Cậu nói chuyện thay cô ấy à?” Hắc Lạc Kiệt hừng hực lửa giận nhìn anh.

Đồng Thiệu Vĩ vội vàng xua tay, “Không có! Không có! Sao em dám chứ!”

“Các cậu đang làm gì, tôi không đi đón cô ấy, các cậu cũng không được đi!” Hắc Lạc Kiệt tức giận quát.

“Em đã sớm đi rồi.” Tiết Trấn Kỳ cố lấy dũng khí thừa nhận.

Ánh mắt Hắc Lạc Kiệt lạnh lùng nhìn anh hỏi: “Đi? Đi lúc nào?”

“Sáu tuần trước.”

“Còn cậu?” Ánh mắt Hắc Lạc Kiệt chuyển sang vị phó bang chủ khác.

“Bốn tuần trước.”

“Rất tốt! Các cậu không có sự đồng ý của tôi, bỏ đi xem người phụ nữ của tôi!” Lời anh như gió lạnh quét về phía bọn họ, làm bọn họ không khỏi lạnh run.

Vừa rồi bang chủ rõ ràng nói, bọn họ sao không chủ động đi đón Cô Bạch, chờ khi họ thành thật thừa nhận, sao anh lại trở mặt?

“Trưởng bối Hắc gia kia cũng có phần, hai tuần trước họ còn tổ chức thành đoàn.” Dù sao phải chết thì mọi người cùng chết. Đồng Thiệu Vĩ nói ra tất cả.

“Cô ấy nói sao?” Hắc Lạc Kiệt trầm giọng hỏi.

“Cô ấy nói không muốn về.” Tiết Trấn Kỳ cúi đầu trả lời.

“Vậy cậu không ép cô ấy về à?”

“Em không dám đụng vào cô ấy.” Anh cũng không muốn tìm cái chết. đâu

“Coi như cậu có óc. Vậy còn cậu?” Ánh mắt Hắc Lạc Kiệt chuyển đến Đồng Thiệu Vĩ.

“Cô ấy nói không biết về làm gì.”

“Trở về làm người phụ nữ của tôi!”

“Em cũng nói như vậy, nhưng cô ấy nói không cần.”

“Không cần?!” Hắc Lạc Kiệt tức giận đứng lên, “Lập tức làm visa cho tôi, tôi muốn ép người phụ nữ đó về, Lại dám cả gan nói không cần, làm người phụ nữ của tôi không tốt sao? Trời biết có bao nhiêu người phụ nữ muốn làm người phụ nữ của tôi.”

Đồng Thiệu Vĩ nghe vậy! Vội vàng dâng một quyển nói: “Visa đã làm xong từ lúc biết cô Bạch ở Australia rồi.”

Hắc Lạc Kiệt liếc xéo anh, “Cậu có vẻ đoán được không sớm thì muộn tôi cũng đi.”

“Bởi vì chúng em cho rằng bang chủ sẽ không để Cô Bạch tự do quá lâu, dù sao cô gái xinh đẹp ở nước ngoài một mình, chẳng may bị người khác theo đuổi…”

“Có người dám động vào cô ấy ư? Là tên không có mắt nào, chặt hết tất cả cho tôi! Còn nữa, khi tôi đi Australia, lợi ích và mở rộng của tập đoàn Hỏa Diễm, chờ sau khi tôi về phải nâng 30%, có nghe hay không?”

“Bang chủ?!” Vậy chẳng phải là bang chủ nghỉ phép, bọn họ lại liều mình làm việc.

“Có ý kiến à?” Hắc Lạc Kiệt lạnh giọng hỏi.

“Bang chủ, đi chơi vui.” Bọn họ nhăn như trái ớt! Trăm miệng một lời nói.

Australia

Động đất qua rồi, cô lại đứng lên một lần nữa dưới sự giúp đỡ của Hắc Lạc Kiệt, nhưng không danh không phận, cô làm sao có thể ở cả đời cạnh anh? Muốn bắt đầu cuộc sống độc thân lần nữa, cô mới có thể đi ngàn dặm ra nước ngoài.

Nhưng, cô không dự đoán được Hắc Lạc Kiệt sẽ tìm cô, càng không dự đoán được anh sẽ vì cô mà cáu giận.

Là thật vậy chăng? Cô thật sự có lực ảnh hưởng lớn như vậy sao?

Cô không biết là bản thân có năng lực lớn như vậy, nhưng cứ hai tuần lại có khách đến từ Đài Loan tìm cô, cô không khỏi thầm đoán, người tiếp theo sẽ là Hắc Lạc Kiệt ư?

Hẳn là không phải anh, người đàn ông chủ nghĩa như anh chắc sẽ không vì một người phụ nữ, ngàn dặm xa xôi đuổi đến Australia, hơn nữa nếu đến anh đã sớm đến rồi.

Rời khỏi anh là đúng, cô không thể chấp nhận một hôn nhân không có tình yêu.

Cuộc sống với anh từ sau trận động đất, cô biết bóng anh đã không thể xóa đi trong lòng cô, cũng không thể phai nhạt.

Cô không thể không thừa nhận từ rất sớm trước kia, tác phong cường thế, hành vi mạnh mẽ đoạt lấy của anh, đã sớm đoạt lấy trái tim cô.

Phần tình cảm này làm cô như bị vây trong đá, khi đến gần cái chết bỗng hiểu ra, khi đó cô rất muốn gặp anh, cũng rất nhớ anh.

Sau động đất anh dịu dàng săn sóc, che chở cô, nhưng đáy lòng cô nghi ngờ, rất bất an!

Cô căn bản không rõ vì sao họ lại dây dưa một chỗ?

Cô yêu anh, nhưng còn anh?

Anh từng nói muốn kết hôn với cô, nếu cô có con, đó chứng tỏ anh vì con mà cưới cô?

Trong lòng có rất nhiều nghi vấn, cho nên cô quyết định phải rời khỏi, để bản thân suy nghĩ một chút.

Chỉ đảo mắt đã hơn hai tháng trôi qua, vì sao trái tim còn chưa bình an? Còn chờ mong gì nữa?

Phút chốc, một tiếng nói trầm thấp bỗng hét lên phía sau cô ——

“Bạch Sấu Hồng!”

Cô thất thần quay người lại, nhìn bóng người quen thuộc vội đi đến, hai mắt nhất thời mở thật to.

“Anh…”

Anh thật sự đến Thật là đến vì cô sao?

“Em lại dám bỏ anh!” Hắc Lạc Kiệt đứng trước mặt cô, mắt lộ ra hung quang nhìn cô.

Nghe thấy tiếng rống giận dữ quen thuộc, cô ngược lại lộ ra ý cười nói: “Vì sao em không thể đi? Em chẳng phải cái gì của anh cả.”

“Em nói cái gì?” Anh cầm tay cô.

“Em cảnh cáo anh, không được hét lên với em. Anh nên rõ, giữa chúng ta chẳng có quan hệ gì cả.”

“Giữa chúng ta có quan hệ thân mật!” Anh cao giọng rống to.

Nghe vậy, gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, “Đó không tính!”

“Không tính?!” Hắc Lạc Kiệt tý nữa tức điên, kéo cô đi về phòng.

“Nếu em cho rằng quan hệ lúc trước của chúng ta không tính, chúng ta giờ phát triển quan hệ!” Anh mở ám liếc g cô, một tay mở cửa ra, kéo cô đi vào phòng khách.

“Hắc Lạc Kiệt!” Bạch Sấu Hồng dùng sức giãy giụa.

“Em tốt nhất nghĩ xem nên dập tắt lửa giận của anh thế nào, nếu không anh không dám cam đoan có thể đánh em không. Em lại dám cả gan rời khỏi anh, thậm chí chẳng để lại giấy tờ gì cả.”

“Có người phụ nữ nào từng để lại giấy tờ cho anh không?”

“Không có.” Không ai dám rời khỏi anh, tự nhiên không có.

“Xem đi! Người phụ nữ khác rời khỏi anh đều không cần viết, vì sao em phải chứ?” Cô nhỏ giọng kháng nghị.

“Em nói lại lần nữa xem, anh sẽ khiến cho em ngày mai không xuống giường được.” Anh dùng lực ném cô lên giường.

“Anh muốn làm gì?”

“Em nghĩ anh muốn làm gì?” Anh vừa nói vừa cởi quần áo.

“Em giờ không nợ anh tiền, hơn nữa anh cũng không có quyền làm thế với em.” Cô muốn chạy đi, lại bị anh kéo lại lên giường, cả người trần trụi ép lên người cô.

“Em mặc nhiều quá, cô bé!” Anh ra tay cởi quần áo của cô, động tác rất thô lỗ, cứ như muốn xé rách quần áo cô.

“Anh… Dừng tay!” Cô vặn vẹo thân thể giãy giụa.

Hơi thở lửa nóng của anh phun bên tai cô, mờ ám nói: “Anh sẽ đánh cho em ngày mai không xuống giường được, không dùng gậy bình thường, em có biết là dùng loại gậy gì không?”

“Anh làm sao có thể…” Bạch Sấu Hồng kinh hô, bàn tay to của anh đã tiến vào giữa hai chân cô.

“Anh đương nhiên có thể, em đã quên, trên người em có ấn ký thuộc về anh.” Ánh mắt nóng rực của Hắc Lạc Kiệt đảo qua thân thể mềm mại của cô, “Em thuộc về anh!”

“Không!” Cô lớn tiếng kháng nghị.

Câu trả lời của anh là thắt lưng dùng sức một cái, vọt vào hoa tâm của cô.

Tay cô dùng sức muốn đẩy anh ra, lại không làm anh nhúc nhích được nữa phần

“Không được nhúc nhích, anh muốn cảm nhận cảm giác trong cơ thể em một chút.” Anh hung tợn nhìn cô, không cho cô phá vỡ thời gian hưởng lạc của anh.

Đã hơn hai tháng, anh lâu lắm không nhấm nháp vị ngọt cơ thẻ cô, nghĩ đến trái tim anh cũng đau, thân mình càng cứng lên làm anh ngủ không yên.

“Vừa thấy mặt đã hung dữ với em.”

“Ai bảo em chọc anh giận.”

“Giờ em và anh chẳng còn khế ước nữa, em có thể đi bất cứ lúc nào!” Bạch Sấu Hồng nói đến đúng lý hợp tình, nhưng khi nhìn đến lửa giận và ánh mắt ngập lửa tình của anh, vội vàng im miệng không dám nhiều lời.

“Nếu em lại dám cả gan rời đi, anh sẽ như hôm nay, đánh em một trận!” Hắc Lạc Kiệt di chuyển thân người mạnh mẽ tiến vào.

Thân thể mềm mại của cô đầy mồ hôi mỏng, mà anh dũng mãnh tiến vào, làm cô thở gấp không ngớt.

Tóc như mây tản trên gối, cô không ngừng lắc lư đầu, yêu kiều rên rỉ: “Đừng, ngừng lại! Em không chịu nổi nữa!”

“Còn dám trốn không?” Anh như nổi điên ra sức tiến lên.

“Người ta không muốn làm tình nhân!” Bạch Sấu Hồng có chút tủi thân nói.

“Cho tới bây giờ anh chưa từng nói để em làm tình nhân!” Anh nhìn cô. Không rõ người phụ nữ này động não kiểu gì.

“Người ta cũng không muốn vì con mà lấy anh.”

“Chẳng lẽ em có con cũng không lấy anh à?” Anh giật giật, thúc giục nói: “Nói đi!”

“Em không muốn vì con mà lập gia đình! Anh hiểu không?” Bạch Sấu Hồng tức giận đến đánh vào ngực anh.

“Không hiểu, anh không muốn vì con mà lấy anh, vậy thế nào em mới bằng lòng lấy anh? Nói đi! Em nỏi rõ cho anh.” Anh đã người phụ nữ này làm tức chết rồi, dù sao có con hay không cô đều phải lấy anh, đây có gì khác nhau?

Anh lại rong ruổi trong cơ thể cô, anh đã không làm với cô như thế hai tháng rồi, anh có nhớ cô biết bao, nhớ tư vị này biết bao.

“Dừng lại!” Trong co rút mê hồn, bảo cô có thể bình tĩnh suy xét thế nào?

“Không ngừng!”

Cô yêu kiều rên rỉ: “Anh không ngừng, em nói thế nào… A! Anh nhẹ một chút!”

“Em nói là chuyện của em, anh làm là chuyện của anh.”

“Vậy động tác của anh nhẹ một chút!” Cô thở gấp liên tục nói.

“Ít nói nhảm đi, nói mau!”

“Em…” Nào có người dùng cách này bức cung chứ, thật sự là không võ mà thắng.

“Nói đi!” Kịch liệt chạy nước rút đưa hai người cùng lên mây, anh lại bắn lửa nóng vào cơ thể cô.

“Còn không mau nói!” Ánh mắt anh khóa chặt cô thở gấp dưới thân không thôi.

“Để em nghỉ một chút.”

“Không được, không trả lời, chúng ta sẽ tiếp tục.” Anh tàn ác nhìn cô.

Cô không tin anh, chiếu theo lệ thường lúc trước, sau hai lần, anh ít nhất phải nghỉ ngơi nửa giờ.

Hắc Lạc Kiệt nhếch mày rậm lên, “Nghi ngờ năng lực của anh?”

Bạch Sấu Hồng trợn to hai mắt, “Anh…”

“Em nợ anh hai tháng, tối hôm nay anh muốn em phải cùng anh. Còn không mau nói!”

Cô sao lại gặp loại đàn ông này chứ?

“Người ta… người ta chỉ muốn có một người yêu mình, em không muốn chỉ vì con mới lập gia đình.”

Nghe vậy, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, thở dài nói: “Nếu không yêu em, làm sao anh có thể để em mang con của anh.”

Cô ngạc nhiên nhìn và hai mắt thâm tình của anh, “Anh nói anh yêu em?”

“Anh đương nhiên yêu em, nếu không yêu em, anh sẽ không đau khổ chờ em mười năm. Còn nhớ mười năm trước, chuyện em nguyện ý dùng sinh mệnh đổi mạng của em trai mình không?”

“Khi đó ngồi trong xe là anh!” Cô kinh hoàng hô.

“Đúng, vì có được em, anh dùng mọi thủ đoạn để giữ em lại bên cạnh, thậm chí để em mang thai. Em cũng biết, ta anh không cho phép người phụ nữ khác có con của anh, anh chỉ cần em sinh con.”

“Anh nói là thật?”

“Nếu không phải trong lòng có em, em nghĩ anh có thể đến Bộ Đại Bộ suốt đêm, rồi cứu em ra khỏi đống gạch vụn mà sinh ly tử biệt chưa biết ư? Hôm nay nếu không phải là em, em nghi anh có thể bỏ tự tôn đến Australia tìm à? Tất cả đều vì yêu em mà.”

Bạch Sấu Hồng cảm động chảy nước mắt, ôm chặt anh quá vui mà khóc nói: “Em không biết anh yêu em, em nghĩ anh chỉ coi em là công cụ sản xuất.”

Nhìn vào đôi mắt vừa khóc vừa cười của cô, anh cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn mê người mơ màng kia.

“Vậy em còn muốn lấy anh không?”

“Em muốn lấy anh!” Cô vui sướng hứa hẹn.

“Hơn nữa dù em không đồng ý, anh cũng sẽ ép em vào lễ đường, bởi vì anh tuyệt đối sẽ không để con anh thành con tư sinh.”

Ánh mắt anh nhìn về phía bụng cô, kinh ngạc nói: “Em đừng nói cho anh… em có thai?”

“Đúng vậy, em có thai hơn ba tháng rồi.”

“Có thai hơn ba tháng?! Đáng chết! Em lại chẳng nói với anh, còn tự chạy đến đây, em muốn trộm con anh đi à?” Anh đúng là bị người phụ nữ này làm tức chết, dám cả gan mang theo con anh chạy loạn.

“Khi em đến Australia rồi mới phát hiện mang thai.”

“Vậy còn không nhanh trở về?”

“Anh lại chẳng đến tìm em, chẳng lẽ bảo em mặt dày trở về tìm anh à?”

Hắc Lạc Kiệt thở sâu, tự nói phải nhẫn nại trong lòng.

“Vậy nếu anh không đến, có phải em không tính về không?”

“Còn chưa tính đến.” Hai tay cô ôm cổ anh, làm nũng nói: “Đừng tức giận mà! Người ta không cố ý, người ta cho rằng anh sẽ đến mà!”

“Em ấy!” Anh xoay người rời khỏi thân thể mềm mại của cô, ánh mắt có chút lo lắng hỏi: “Vừa rồi anh có quá thô lỗ không? Có làm con bị thương không?”

“Vậy anh còn muốn đánh em không!” Mắt cô lóe lên ánh sáng khiêu khích.

“Bé con, đừng quá phận.”

“Em chỉ nghĩ, người đàn ông đã nói là làm có nuốt lời không!” Cô nâng tay nhỏ bé lên nhẹ nhàng mà vuốt ngực anh.

“Em đừng thách thức anh!”

Cô yêu kiều liếc xéo anh một cái, “Chẳng lẽ anh không được nữa?”

“Đáng chết!” Anh lại xoay người chặn cô, nhưng động tác đã mềm nhẹ hơn rất nhiều.

“Đúng là không làm con bị thương?”

“Không đâu!”

Hắc Lạc Kiệt lập tức tha thiết che cánh môi mềm mại của cô lại, lại cùng cô kích tình….

******

“Tôi còn muốn nghỉ ngơi ở đây một thời gian, chuyện công ty và trong bang giao cho các cậu toàn quyền phụ trách.” Hắc Lạc Kiệt nói qua điện thoại, ánh mắt yêu chiểu chuyển đến Bạch Sấu Hồng bận rộn nấu đồ ăn.

“Bang chủ chơi hết sức, chơi càng lâu càng vui vẻ, không cần lo lắng công ty và bang.” Đồng Thiệu Vĩ thật sự là rất cảm kích Bạch Sấu Hồng, giữ bang chủ tàn bạo ở Australia một thời gian, nếu không bọn họ sao có thể trong thời gian ngắn như thế, nâng tầm công ty chứ?

“Mặt khác, có thể bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.”

“Vâng.”

Hắc Lạc Kiệt với chuyện Sấu Hồng cố ý muốn hoàn thành chương trình học ngữ văn ở Úc cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, vốn định trực tiếp ép cô về Đài Loan, ép vào lễ đường, hiện thời cũng chỉ có thể để vợ yêu ở lại.

Anh cúp điện thoại rồi, đứng dậy đi vào phòng bếp, mắt ngắm bao đồ trong tủ, tò mò mở ra xem, lập tức kinh ngạc kêu lên: “Là ai đưa đến?”

Bạch Sấu Hồng theo tiếng nhìn lại, hai gò má lập tức ửng đó, “Đó là ông nội đưa đến.”

“Ông nội anh đưa cho em làm gì?” Sao ông nội có thể cho cô thuốc tráng dương chứ? Huống hồ hai tuần trước, cô có một mình mà.

Cho ai bổ đây?

Hắc Lạc Kiệt tức giận đến bốc lửa.

“Ông nội nói…”

“Nói cái gì?”

Cô thẹn thùng liếc anh một cái, “Bọn họ nói, thấy anh cố gắng lâu như thế cũng không thấy thành quả, có khi bất lực, cho nên mới muốn em tẩm bổ cho anh.”

Anh nhìn hai mươi mấy túi thuốc, ôm vợ tương lai nói: “Tối hôm nay có bổ không?”

Cô vội vàng lắc đầu, “Không được! Em không thể ngủ được, nếu nữa, chẳng phải ngay cả đi em cũng không làm nổi ư.” Nhu cầu của anh làm cô giật mình, tựa hồ thế nào cũng không đủ.

“Vợ ơi! Em oán giận à?”

Bạch Sấu Hồng mỉm cười nhìn anh, “Anh nói đi? Em muốn thực lực, không phải nước đến chân mới nhảy.”

“Giờ anh có thể chứng tỏ thực lực của mình với em không?” Hắc Lạc Kiệt ép về phía cô, ép thân thể mềm mại của cô xuống sofa, bắt đầu bày ra bản tính tham lam của anh.

“Em còn đang nấu cơm mà.”

“Anh mở máy rồi.” Tiếng chưa dứt, môi nóng rực của anh liền che lên cánh môi xinh của cô.

— Hết —


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.