Bang Chủ Đoạt Yêu

Chương 1




Diệm bang thống trị toàn bộ xã hội đen lớn nhỏ ở Đài Loan, khống chế toàn bộ kinh tế và chính trị ở trung Đài Loan, lực ảnh hưởng nhanh chóng khuếch trương đến bắc Đài Loan và nam Đài Loan, hình thành một thế lực bóng tối lớn mạnh.

Diệm bang khởi nguồn từ ba mươi năm đầu thời dân quốc, do tổ tiên Hắc gia dùng mồ hôi và máu, tiền tài cùng thế lực tích tụ mà thành, mà bang chủ Hắc gia đương nhiệm tên gọi là Hắc Lạc Kiệt.

Năm nay ba mươi, Hắc Lạc Kiệt đang ở thời kỳ đỉnh cao của đời người, thế lực và tiền tài có thể cho anh có được tất cả mọi thứ, mà anh lại dùng tất cả lợi thế, mở rộng bản đồ Diệm bang càng lớn, lực ảnh hưởng cũng càng ngày càng xa.

Anh trời sinh lạnh lùng vô tình, khi đối mặt kẻ với thù, anh dũng mãnh như sư tử tàn bạo hung ác. Sở dĩ hiếm khi có người dám nói năng lỗ mãng hoặc làm kẻ thù của anh, bởi vì đó chính là tự tìm đường chết.

Hắc Lạc Kiệt lạnh lùng đứng ở cửa sổ văn phòng nhìn xuống phía dưới, nơi này là tầng cao nhất của tòa nhà trung tâm, đứng ở đây như dẫm nát tất cả mọi thứ trên đời dưới chân.

Chỉ cần anh muốn, trên đời này tuyệt không có thứ Hắc Lạc Kiệt anh không chiếm được!

Đã lâu rồi!

Thời gian anh chờ đợi đã lâu rồi!

Anh nhẹ nhàng gõ xuống, tiếng kêu chưa dứt, một bóng người khác trong phòng nhanh chóng hiện lên, người tới đứng khoanh tay, cung kính chờ chỉ thị của anh.

“Đưa cô gái kia đến cho tôi.” Hai mắt anh lóe lên ánh sáng nóng rực, mười năm chờ đợi không phải chuyện dễ, hiện thời phải kết thúc chờ đợi thôi.

“Cô gái nào ạ? Xin bang chủ chỉ rõ.” Vệ sĩ năm năm như bóng với hình bên cạnh Hắc Lạc Kiệt, đột nhiên nghe thấy mệnh lệnh của đại ca không khỏi khó hiểu, cô ta là ai vậy kìa?

Bang chủ chính trực tráng niên, cần đàn bà để phát tiết là chuyện bình thường, nhưng từ trước đến nay chuyện thu xếp phụ nữ chẳng bao giờ cần đến bang chủ lo lắng, đối với bang chủ mà nói đàn bà nào cũng có tác dụng như nhau, anh cũng không phí tâm tư với chuyện phụ nữ.

Vả lại, chưa bao giờ có người phụ nữ nào dám can đảm làm phiền nhiễu hoặc dây dưa với bang chủ, vì bang chủ của Diễm bang có tiếng máu lạnh tuyệt tình, chưa bao giờ có người phụ nữ nào dám vuốt râu hùm.

Bên cạnh bang chủ có cô gái khác sao?

Tiếng anh chưa dứt, Vương Đại lập tức lao ra ngoài, một giây cũng không dám nhiều lời.

Đồng Thiệu Vĩ lại day huyệt thái dương, thầm nhớ lại những năm gần đây có người phụ nữ nào từng có quan hệ đặc biệt với bang chủ. Ngay khi anh nghĩ đến đầu nổ tung, trong đầu rối loạn bỗng chợt lóe linh quang ——

Có rồi! Anh rốt cục nhớ ra một người duy nhất kia.

Trời ơi! Anh làm sao có thể quên cô ấy chứ?

Anh đột nhiên đứng thẳng người, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, “Tôi biết là ai rồi.”

“Xin tả phó bang chủ chỉ rõ.” Vệ sĩ vội vàng nói

“Bạch Sấu Hồng!” Giọng anh rõ ràng phun ra ba chữ này.

“Bạch Sấu Hồng?” Vệ sĩ vẫn ngô nghê.

Tiết Trấn Kỳ gầm rú giống như thấy quỷ nói: “Bạch Sấu Hồng?! Làm sao có thể là cô ta?”

Ba mươi năm, Hắc Lạc Kiệt chưa bao giờ có tình cảm đặc biệt với phụ nữ, bao gồm cả mẹ anh.

Vừa sinh ra anh đã gánh vác sứ mệnh kế thừa Hắc gia, sau một tuổi liền cắt đứt tất cả liên hệ tình thân với mẹ, bắt đầu nhận chương trình huấn luyện nghiêm khắc, mẹ anh lấy chồng là người gia trưởng, không dám nói lời phản đối với quyết định của chồng.

Mười năm trước, tả hữu phó bang chủ và Hắc Lạc Kiệt đi xử lý chuyện quan trọng, lại phải dừng xe ở một con đường tắt, vì ở phía trước có hai phe đang ẩu đả.

Bọn họ cũng chẳng có hứng thú với chuyện đánh nhau trẻ con này, chỉ lẳng lặng chờ đợi bọn họ phân thắng bại.

3 phút trôi qua, phe thắng lợi kiêu ngạo dùng sức đá đạp vài cái với phe thua trận, lập tức cười rời đi.?)

Đám người đánh thua chật vật đứng lên, Bạch Chí Quần đi trước cầm gậy gõ, khó chịu nhìn về BMW dừng ở bên, hai mắt lộ ra hơi thở tàn bạo.

“Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy à?” Nói xong, gậy gỗ trong tay anh ta dùng sức đập về phía BMW, nhất thời tạo thành vết lõm.

Tiết Trấn Kỳ ngồi trước giận dữ mở cửa xuống xe, bọn họ vốn không để ý đến những thằng nhóc này, nhưng chúng dám can đảm khiêu khích thậm chí ra tay, dù thế nào anh cũng phải cho chúng một bài học.

“Muốn chết à?”

“Bằng mày cũng đáng á?” Bạch Chí Quần ngang ngược nói, ánh mắt cực kì khinh thường nhìn anh.

Tiết Trấn Kỳ liếc xéo anh ta một cái, “Đánh thua người ta còn dám kiêu ngạo như vậy.”

“Không cần nói nhiều như vậy, muốn đi qua đây, để lại tiền mua đường đi!” Bạch Chí Quần làm rõ ý đồ của anh ta, hôm nay phe mình tổn thất trầm trọng, nếu không tìm dê béo kiếm ít tiền, tiền thuốc men của họ phải lấy ở đâu đây?

“Muốn tiền, vậy phải xem nhóc có bản lĩnh không.” Tiết Trấn Kỳ vừa nói vừa sắn tay áo, thiên tính khát máu bắt đầu lên men trong cơ thể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.