*hàng ngon bao xài: nguyên văn là “đại khí hoạt hảo”, ý là tờ-rym to mần ăn tốt
Mọi người bước vào phòng, một gã đàn ông hơn ba mươi đang ngồi chính giữa sofa, trên người mặc áo sơmi màu rượu vang, một tay cầm ly rượu đỏ, tay kia ôm một cậu trai thanh tú. Hắn cười cười đút rượu cho thanh niên trong lòng, sắc mặt thanh niên đỏ ửng, hiển nhiên đã nốc không ít, ánh mắt hơi lờ đờ, nhìn gã đàn ông bằng vẻ mặt đáng thương.
Kiều Mạt theo Đỗ Thanh Học vô phòng, ánh mắt vẫn tập trung trên hai người đang quấn quýt trong góc, mãi đến khi Đỗ Thanh Học nhéo tay cậu một cái thật mạnh, Kiều Mạt mới bừng tỉnh, xoay mặt dòm mấy người khác. Từ lời nói của mọi người, Kiều Mạt biết gã đàn ông mặc áo sơmi đỏ ngồi chính giữa chính là Tống tiên sinh trên du thuyền sáng nay, Tống Tử Dương.
Đỗ Thanh Học thì thầm bên tai Kiều Mạt: “Tống tiên sinh đang vui, hồi nữa cậu tìm góc nào ngồi xuống là được.”
Đỗ Thanh Học nói đúng ý Kiều Mạt, cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội học tập này đâu, liền gật đầu, lần lữa lia mắt về phía “góc”, định bụng lát nữa tìm thời cơ quan sát gần.
Thấy mọi người vô cả rồi, Tống Tử Dương ngẩng đầu, phất tay với bên cạnh, nhạc trong phòng tức khắc ngưng bặt, tiếng người huyên náo cũng nhỏ dần. Chỉ còn từng tiếng thở dốc nặng nhọc và âm thanh rên rỉ nức nở thi thoảng truyền tới từ góc phòng.
Tống Tử Dương chẳng mảy may để ý màn phối âm nóng bỏng gần đó, ngẩng đầu nhìn đám người đối diện, nói với người đàn ông mặc âu phục trắng:
“Lữ Lâm, mấy người đến?”
Người mặc âu phục trắng tức khắc chạy vội tới gần hắn, nở nụ cười sặc mùi nịnh nọt: “Bảy ạ, ba nữ bốn nam.” Dứt lời, nhanh chóng vẫy nhóm người trước cửa.
Ba cô nàng và đội quần bó lập tức lại gần.
“Tống tiên sinh, họ đều là người mới debut gần đây thôi, ngưỡng mộ anh đã lâu ạ.” Lữ Lâm cất giọng nịnh hót, ngụ ý khỏi nói cũng biết, thể xác và tinh thần khỏe mạnh, tư tưởng cởi mở, chỉ cần ngài đây vừa lòng, nhóm kiều hoa mặc ngài bứt hái.
Tống Tử Dương lia mắt đánh giá đám người một vòng, đoạn gật đầu:
“Hôm nay đón gió cho hai anh em người bạn thân nên gọi mấy người bạn đến họp mặt, phòng bên cạnh còn vài người quen đấy, tí nữa sang đây chơi chung luôn, mọi người không cần câu nệ, cứ thả lỏng mà chơi cho thỏa thuê.”
Nói đoạn, Tống Tử Dương đưa tay chỉ hai người bên cạnh, cười bảo:
“Mấy cưng nhớ hàn huyên đàng hoàng với vị Hoắc tiên sinh này đấy, chờ bấm máy, không chừng anh ta sẽ thành ông chủ của mấy cưng đó, cơ hội hiếm có nha.”
Lữ Lâm vừa nghe hai chữ đã vỡ lẽ ngay tắp lự, gần đây sớm đã nghe công ty giải trí mới mở “Xán Tinh” đang vùng dậy với tốc độ chóng mặt, nghe đồn thế lực sau lưng tương đối hùng hậu, không ít người trong giới nghe tin liền bắt tay hành động, ngấm ngầm tìm hiểu tin tức về Xán Tinh. chính là bộ phim đang được Xán Tinh dốc toàn lực đầu tư, nghe đâu nội việc chọn cảnh giai đoạn đầu thôi đã ngốn mấy trăm vạn. Nghe Tống Tử Dương nói, Lữ Lâm lập tức đoán được người trước mắt e rằng có quan hệ không nhỏ với Xán Tinh, bèn cười hỏi: “Chẳng hay Hoắc tiên sinh thích loại hình nào…”
Tống Tử Dương cười ha ha, quay sang bảo người bên cạnh: “Hoắc Ly, bữa nay có muốn nếm thức ăn tươi không?” Vừa nói, vừa xoa nắn eo người trong lòng.
Hoắc Ly lắc đầu cười, châm một điếu thuốc, đáp: “Để lại cho cậu với Tường tử đi.”
Tống Tử Dương lại nhìn thoáng qua chàng trai cao to kế bên Hoắc Ly, nheo mắt, chưa kịp lên tiếng, Hoắc Ly đã phun ra một vòng khói, nói tiếp:
“Nhà lão Kim còn chờ cậu ta nối dõi tông đường đấy.”
Tống Tử Dương sáng tỏ, xoay lại, cười bảo ba cô em: “Qua hầu Hoắc tiên sinh với Kim thiếu vui vẻ đi, hai hôm nữa Hoắc tiên sinh sẽ tham gia casting cho, nếu chơi hài lòng, có khi đêm nay sẽ chọn được hai vai cũng nên.”
Ba cô em nghe vậy, thoáng cái mừng húm ra mặt, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn, loáng cái đã lao tới gần hai người.
Hoắc Ly và Tống Tử Dương xấp xỉ tuổi nhau, đều hơn ba mươi, nhưng khí chất hoàn toàn trái ngược. Khác với Tống Tử Dương phóng đãng tùy tiện, Hoắc Ly chín chắn mà kín đáo hơn, trên mặt luôn mang theo nụ cười như có như không, khiến người ta nhìn không thấu suy nghĩ của hắn.
Mà thanh niên kế bên lại càng nằm ngoài dự đoán, tuổi hắn không lớn, thoạt trông mới hơn hai mươi, tuy ngồi trên sofa, vẫn không khó nhìn ra thân hình hắn vô cùng cao hớn, quần jean xanh và áo thun đen mơ hồ phác họa đường nét cơ bắp rắn chắc. Ngũ quan đẹp đẽ mà sắc sảo, lạnh lùng và cứng rắn như dùng đao khắc ra, gương mặt xuất chúng phối với mái tóc húi cua ngắn ngủn, chàng trai sở hữu sức quyến rũ khiến đa số phái đẹp nhìn thấy chỉ muốn nhào lên.
Mà nguyên nhân ba cô em vẫn đứng bất động tại chỗ là do thanh niên đang trưng sắc mặt không hề hợp với độ tuổi, trong lạnh lùng xen lẫn vài phần mất kiên nhẫn. Từ khi vào phòng, thanh niên đã ngồi im lìm trên sofa. Nghe Tống Tử Dương nói xong, hắn ngẩng đầu, lia mắt nhìn đám người đối diện, không nói gì, cũng chẳng tỏ vẻ gì, chỉ ánh mắt lạnh băng là đóng đinh trên bước chân nóng lòng muốn thử của các cô em.
Các cô em thấy ánh mắt rét lạnh của thanh niên bắn về phía mình thì rối rắm, cuối cùng không hẹn mà cùng đi về phía Hoắc Ly, anh đẹp trai hấp dẫn thiệt, nhưng so ra vẫn kém tiền đồ của mình.
Huống chi anh đẹp giai cứ giữ mãi bản mặt muốn giết người… Mạng quan trọng hơn!
Cùng lúc ấy, Tống Tử Dương cũng chú ý thấy bầu không khí quỷ dị, bèn vỗ vai Hoắc Ly:
“Coi bộ hôm nay Kim thiếu không hài lòng lắm hả?”
Hoắc Ly cười khẽ, lia mặt qua Diêm La mặt lạnh kế bên, đáp: “Kim Trăn lúc nào chả thế, cậu ta không hay đến mấy chỗ này, chưa quen thôi.”
Tống Tử Dương cười, nói với thanh niên: “Kim thiếu, nghe Hoắc Ly kể cậu mới từ Mỹ về không lâu hả? Mai mốt có dịp nhớ ra ngoài chơi nhiều vào. Thích chơi cái gì cứ ới anh Tống một tiếng, anh thu xếp cho cậu.”
Kim Trăn nhìn Tống Tử Dương, gật đầu mấy cái khó thấy, xem như đáp lại.
Tống Tử Dương cười hì hì, xán tới gần Hoắc Ly, hỏi nhỏ: “Hoắc Ly, đừng nói cậu ta vẫn là gà giò nha?”
Hoắc Ly ung dung cầm lấy ly rượu trước mặt, nhấp một ngụm rượu vang, chậm rãi đáp: “Nếu phá được, tôi tìm nhà đầu tư cho phần hai của bộ phim giúp cậu luôn.”
Tống Tử Dương nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau lại cười ha ha: “Hóa ra hôm nay cậu dẫn cậu ta đến là vì mục đích này, cậu làm anh họ cũng xứng phết đấy nhở.”
Hoắc Ly khẽ nhếch môi, choàng tay ôm cô em kế bên, nói: “Tiếc quá, xem ra mục đích không đạt thành rồi.”
Nhìn ba cô nàng vây quanh Hoắc Ly, Tống Tử Dương thoáng nhướng mày, nghĩ hay là sang phòng cách vách gọi mấy nữ ngôi sao qua đây.
Nhưng đúng lúc này, bên người Kim Trăn bỗng xuất hiện một bóng người nhàn nhạt đặt mông ngồi ngay cạnh hắn.
Không chỉ Tống Tử Dương và Hoắc Ly hơi kinh ngạc, ngay cả Kim Trăn cũng có chút ngạc nhiên mà quay đầu nhìn người bên cạnh.
Ánh mắt ai nấy nhất thời chĩa vào một chỗ.
Đỗ Thanh Học thì nháy mắt thấy lưng phát lạnh, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, anh ta nhìn nhìn kế bên, trống trơn. Mình mới xoay người một phát thôi mà, tổ tông kia qua đó lúc nào vậy…
Kiều Mạt lại hoàn toàn chẳng hay biết mình đã thành tâm điểm chú ý, cậu ngồi nghiêng bên cạnh Kim Trăn, đầu gối gần như ghệ lên đùi hắn, hai tay chống trên đùi mình, thoáng khom eo, cúi đầu, duỗi cổ, nhìn chằm chằm… bụng dưới của Kim Trăn.
Biểu cảm trên mặt đầu tiên là kinh ngạc, sau chuyển thành sợ hãi xen lẫn vui mừng…
Kim mộc song hành cách?!
Không ngờ thể chất của người này lại là kim mộc song hành, Kiều Mạt nhìn hai luồng chân khí sáng người trong bụng dưới của Kim Trăn, cảm giác mừng như điên trào dâng cuồn cuộn trong lòng.
Thậm chí ở Tiên giới cũng cực khó gặp được người đồng thời có hai hành cách trong cơ thể, huống chi hai hành này khéo sao còn là hành cách thích hợp để mình tu luyện, đây quả đúng là linh kiện đo ni đóng giày cho mình rồi!
Người đối diện sở hữu thể chất cực tốt, trong đan điền tại bụng dưới, hai luồng chân khí một vàng một lục sáng rực mà chói mắt. Thông qua thiên nhãn, Kiều Mạt thấy rõ trong chân khí bao hàm hai viên nội đan.
Đại đa số người thường không có nội đan, mặc dù có, kích thước cũng nhỏ vô cùng, thiên nhãn cơ hồ không nhìn được, chỉ thấy một cụm chân khí dạng sương khói loáng thoáng hiện ra màu sắc để xác định hành cách thôi. Nội đan đã thành hình, hơn nữa có thể thấy rõ giống vầy thường chia thành hai trường hợp, một là tu vi ít nhất đã đột phá kỳ Nguyên Anh, còn lại là trời sinh, từ nhỏ đã mang theo nội đan thành hình.
Kiều Mạt nhìn kinh mạch thể tướng toàn thân người đối diện, phát hiện ngoại trừ đan điền, những chỗ khác không có chân khí lưu động. Điều này chứng tỏ người này chắc thuộc trường hợp sau, thể chất thiên phú dị bẩm, còn là song hành cách mới ghê!
Giờ khắc này, trong lòng Kiều Mạt tức khắc bùng lên cảm giác nhân gian thiệt tốt…
Cảm tạ Tìm Em Gái Mi, giúp mình tìm được lô đỉnh xịn ngay ngày đầu tiên tới trần gian.
Vì thế, hoàng tử nhỏ hồn nhiên quên mình mà đắm chìm trong thế giới của riêng cậu, kèm theo đó là ánh mắt chất chứa đủ loại cảm xúc mừng rỡ, kinh ngạc, khát khao, si mê… cứ mãi nhìn chòng chọc vào bụng dưới của người ta, đầu cúi thấp đến độ chóp mũi sắp dán xuống khóa kéo quần jean của Kim Trăn…
Trong phòng bao bỗng yên tĩnh đến quỷ dị, thậm chí hợp âm ở góc hẻo lánh cũng ngừng lại.
Tống Tử Dương khẽ nhướng mày, nhìn sườn mặt tràn trề cảm xúc của người mới đến.
Hoắc Ly nén cười, quan sát sắc mặt ngày càng đen của Kim Trăn.
Ba cô em trợn tròn mắt, nhìn nơi Kiều Mạt hướng chóp mũi, liền ra chiều sùng bái, vẫn là đàn ông bạo gan hơn.
Đỗ Thanh Học nhắm mắt lại, tựa hồ trông thấy tiền thưởng của mình đang vỗ cánh bay xa…
…
Sau một lúc, người thứ nhất lên tiếng chẳng ngờ lại là Lữ Lâm đứng một bên:
“Ô, đây không phải Kiều Mạt à? Nghe nói sáng nay bị lạnh mà, giờ không sao nữa rồi hở?”
Giọng Lữ Lâm không lớn, trong giọng nói chứa vài phần chế nhạo, tại thời khắc tĩnh lặng cực độ thế này, chút xíu âm thanh cũng trở nên phá lệ rõ ràng.
“Kiều Mạt?” Tống Tử Dương nghe vậy, bấy giờ mới cẩn thận đánh giá bóng người bên cạnh Kim Trăn, quả nhiên là tên nhát gan khóc lóc nhảy xuống biển trên du thuyền sáng nay. Tâm trạng Tống Tử Dương nhất thời khá phức tạp, cũng không ngẩng cao như ban nãy nữa.
Vốn cảm thấy diện mạo Kiều Mạt không tệ, thân hình lẫn màu da vừa lúc là loại hình mình thích nhất, nên nảy sinh ý định nuôi bên người. Ai dè tiếp xúc rồi mới phát hiện tính tình Kiều Mạt thật quá khó ưa, nhát cáy lại ẻo lả.
Lúc ở trên du thuyền, Tống Tử Dương đã có chút không kiên nhẫn, giữ hạng người này bên cạnh sớm muộn gì cũng chán ngấy. Nhưng cứ thế từ bỏ lại uổng phí tâm huyết trước đó của mình, thành thử Tống Tử Dương muốn nhanh chóng lên giường nã một pháo rồi tống cổ đi, không ngờ còn chưa chạm tới cơ thể Kiều Mạt, người trước mắt đã khóc la thảm thiết rồi nhảy xuống biển. Tống Tử Dương trợn mắt há mồm, đồng thời cũng giận điên, rốt cuộc gặp phải tên quái gở nào thế này, giằng co một hồi đến tay cũng chưa đụng tới, còn rước lấy một bụng bực tức. May bên cạnh vẫn còn người mẫu ngoan ngoãn nghe lời nghênh đón, lăn lộn trên giường ba tiếng, tâm trạng Tống Tử Dương mới dần dần khôi phục.
Thấy tối nay Kiều Mạt lại xuất hiện ở đây, Tống Tử Dương ngẩn ra, hồi tưởng cả buổi mới nhớ hình như trợ lý có hỏi mình muốn gọi Kiều Mạt đến không, khi ấy mình đang dính chặt với người mới, thuận miệng bảo cứ sắp xếp tùy ý.
Nom tư thế của Kiều Mạt, trong lòng Tống Tử Dương bỗng nảy sinh cảm giác kỳ dị, sáng nay còn tam trinh cửu liệt thà chết chứ không khuất phục, sao đến tối đã quay ngoắt rồi? Rành rành một bộ muốn nhào lên quỳ liếm mà.
Tuy Kim Trăn rất đẹp trai, nhưng mình cũng đâu kém, thái độ trước sau của Kiều Mạt đối lập rõ ràng như thế khiến lòng tự trọng của Tống Tử Dương bị đả kích nặng nề.
“Kiều Mạt!” Nụ cười của Tống Tử Dương lạnh dần, giọng điệu thoáng chút lạnh lẽo.
Mà lúc này, trong đầu hoàng tử nhỏ rặt những chữ “đỉnh” ngay ngay ngắn ngắn, cộng thêm chưa kịp quen với tên mới của mình, nên hoàn toàn ngó lơ lời Tống Tử Dương, chỉ toàn tâm toàn ý ngắm đồ vật yêu dấu trước mắt.
Đỗ Thanh Học ngồi một bên, thấy sắc mặt Tống Tử Dương ngày càng lạnh thì nhắm mắt lần nữa, lúc này đây, tựa hồ anh ta thấy công việc cũng vỗ cánh bay xa mãi rồi…