Thẩm Đường đỡ anh đi tới bên cạnh chiếc xe đã đậu sẵn trước bệnh viện.
Cô đỡ tay anh cẩn thận từng li từng tí ngồi vào bên trong xe,thấy anh thoải mái ngồi tại chỗ cô cũng thở phào nhẹ nhõm liền ngồi vào bên cạnh anh.
Bác tài lái xe rời khỏi bệnh viện đi thẳng về phía đường cao tốc,một làn gió nhè nhẹ thổi qua cửa sổ.
Thẩm Đường hơi nhướng người ra để hít thở ít khí trời.
Tóc cô bay nhè nhẹ trong gió,thổi theo mùi hương hoa nhài nhàn nhạt trên người của cô,lượn lờ xung quanh chóp mũi của anh.
Lục Viễn đưa mắt nhìn cô rồi kéo nhẹ cánh tay cô qua để cô nhìn thẳng vào mắt mình.
Đôi mắt hẹp dài của anh nhìn cô chăm chú , môi mấp máy nói ra đúng tình hợp lí.
“Cậu tính chịu trắc nghiệm sao với tớ đây?”
Đôi mắt bồ câu của cô nhìn lướt qua anh từ trên xuống dưới,chiếc lưỡi non mềm khẽ lướt qua hàm.
Quả thật cô rất thích anh nhưng mà tiến triển có hơi nhanh nhỉ,nếu anh đã muốn cô chịu trách nhiệm thì cô cũng đành vậy.
Lời nói còn chưa kịp thốt ra thì liền bị anh chặt đứng tại chỗ.
“Cái chân này của tớ,cậu tính chịu trách nhiệm như nào đây ?”
“!.
”
Khoan đã ý anh là cái chân sao,chứ không phải cái ý nghĩa trong đầu của cô sao.
Thôi rồi,cô có phải suy nghĩ hơi lệch lạc ,còn có ý nghĩ đen tối như vậy với anh nữa chứ.
Thẩm Đường nét mặt đầy áy náy nhìn cái chân kia của anh rồi mới nhìn lên khuôn mặt đẹp trai kia mà thở dài.
“Cậu ra giá đi tớ chuyển khoản cho cậu nhé?”
“Ai cần tiền của cậu”
“Thế cậu! cậu muốn như nào?”
Lục Viễn nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Thẩm Đường thì liền đắc ý.
Có vẻ cô quên mất vụ giận cậu rồi nên cậu phải viện lý do tiếp mới được.
Con nhóc này dễ dụ thật.
“Cậu từ ngày mai làm tài xế cho tớ”
Cô hơi nghiêng đầu “Tớ không biết lái xe”
“!.
.
”
Mọi ngày cô nhanh nhẹn lắm mà sao giờ không bắt đúng trọng tâm thế.
Anh bèn bổ sung.
“Cậu có thấy tôi đi xe hơi đi học bao giờ chưa”
Thẩm Đường chắc nịch lắc đầu,sao cô không biết cơ chứ ,ngày nào cô chẳng rình mò anh dắt xe đạp ra khỏi cổng cơ chứ.
Lục Viễn vẻ mặt hài lòng,khẽ nhướng chân mày.
Cất tiếng thản nhiên nói
“Vậy nên cậu chở tớ bằng xe đạp”
Thẩm Đường còn chưa kịp load câu chữ của anh thì chết đứng tại chỗ,anh cái đồ này!.
.
định hành chết cô sao.
Cô biết anh không thích cô nhưng sao anh lại ác với cô quá vậy.
Nhìn anh xem,to gấp đôi cô nữa có khi còn hơn.
Cô bèn nhỏ giọng thương lượng.
“Tớ sao chở nổi cậu cơ chứ,cậu có thể suy nghĩ lại cái khác không?”
“Sao! cậu định trốn tránh trách nhiệm”
Được rồi đều tại cô,mọi lỗi lầm đều do cô cả.
Cô có nghĩa vụ đền ơn đáp nghĩa này với anh.
Chỉ là đạp xe đạp chở cái thân to xác như anh thôi mà,có gì đâu mà khó.
Trong đầu cô thì nghĩ mạnh miệng vậy thôi nhưng lời nói thốt ra có chút ỉu xìu.
“Tớ biết rồi,tớ sẽ chịu trách nhiệm với cái chân này của cậu mà,tớ chở đậu đi học được chưa”
Lục Viễn tỏ ý hài lòng rồi tựa lưng vào ghế,chợt cổ họng anh có hơi khát.
Liền với lấy chai nước mở nắp rồi đưa cho cô,lại tự mình vặn chai khác,ngửa đầu uống hết nửa chai.
Chai nước khoáng được anh nhét vào trong tay,cô chợt ngây người khó hiểu nhìn anh.
Thì liền thấy cảnh tượng anh đang uống nước kia,yết hầu lăn lộn trên cần cổ của anh.
Tiếp đến là khung xuống quay hàm tuyệt đẹp.
Miệng cô liền trở nên khô khốc bèn bối rối cúi xuống uống hết nguyên cả chai nước.
Mi mắt anh hơi lén nhìn cô gái đang uống nước một cách kịch liệt kia thì khẽ mỉm cười.
Được rồi,coi như đã kéo gần khoảng cách lại rồi.
Trước anh đưa nước khoáng cô còn giận hờn không thèm cầm lấy bây giờ thì uống cạn.
Có vẻ cô còn rất thích nước anh đưa ấy nhỉ.
Lục Viễn thầm tự hào trong lòng.
Chiếc xe hơi tiến vào khuôn viên nhà họ Lục.
Anh vừa được Thẩm Đường đỡ khỏi xe thì một bóng dáng mảnh khảnh chạy vội lên,trong giọng nói lo lắng gấp gáp cực độ.
“Lục Viễn à cậu không bị thương nặng chứ.
Để tớ dìu cậu vào trong nhà”
Bị cướp người khỏi tay Thẩm Đường ngơ ngác đứng nhìn bóng dáng anh với Triệu Vi ,trong lòng liền thấy mình như là người dư thừa.
Đột nhiên anh dừng bước chân nhìn về phía Thẩm Đường.
“Cậu đứng đó làm gì ,lại đây”
Vừa dứt câu Lục Viễn cũng thoát ra khỏi vòng tay của Triệu Vi.
“Không phiền cậu để Thẩm Đường đỡ tớ là được rồi”
Nhìn anh dứt khoác né xa Triệu Vi cô hơi ngạc nhiên,trong chốc lát liền đi về phía anh đỡ lấy cánh tay.
Sợ anh không có điểm tựa thì ngã mất.
Cô dìu anh vào bên trong phòng khách vừa suy nghĩ nên đặt anh ở đây hay sao thì anh liền lên tiếng bảo cô đỡ mình lên thẳng phòng ngủ.
Nghe anh nói vậy cô hơi do dự một lát rồi cũng dìu anh lên trên phòng.
Cánh cửa vừa mở ra,một căn phòng tông màu đen là chủ đạo.
Cô không kịp quan sát nên liền đặt anh lên trên ghế sofa.
Thấy anh yên vị tại chỗ thì cô khẽ nâng mi mắt nhìn xung quanh một lượt.
Mọi thứ đều ngăn nắp sạch sẽ hệt như con người của anh vậy.
Thiết kế khá đơn giản nhưng đầy đủ tiện nghi,cô tưởng đại thiếu gia như anh thì căn phòng phải là thứ gì đó người ngoài nhìn vào liền choáng ngợp ấy.
Mắt thấy cô đứng mãi không chịu ngồi anh bèn ho ho vài tiếng rồi nói.
“Cậu ngồi xuống đi”
“không cần tớ về ngay đây”
Cô còn chưa kịp rời đi thì đã nghe thấy giọng điệu cao lãnh của Lục Viễn.
“Ngồi xuống”