Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Chương 26-1




Edit: Xám

Hôm nay bố tôi phải đi công tác trong ba ngày đến thứ sáu mới về.

Chuyện này không sao.

Hôm qua mẹ tôi đi công tác cũng thứ sáu mới về.

......Chuyện này liền có vấn đề.

Hai người đều đi công tác, vậy có nghĩa trong vòng ba ngày tới sẽ không có ai ở nhà.

Tôi không nói sai, bao gồm cả tôi, nhà tôi sẽ không một bóng người.

Bởi vì Lục Hi sẽ không để tôi ở nhà một mình, vào những lúc như thế này, cậu ấy sẽ trực tiếp kéo tôi sang nhà cậu ấy ở.

Giống như việc bố mẹ tôi đã quen việc Lục Hi hay tới ăn trực, bố mẹ Lục Hi cũng đã quen với việc tôi thi thoảng lại đến ăn cơm và ngủ lại qua đêm. Cái tốt của việc có hàng xóm sát vách hiểu rất rõ nhau là đây, không cần hỏi han khách sáo, không cần ngại ngùng chuyện gì.

Sau khi biết tôi sẽ ở nhà cậu ấy ba ngày, mà sau thứ sáu là cuối tuần nên có thể được ở thêm hai ngày nữa. Lục Hi rơi vào trạng thái vui đến mức lâng lâng cả người, cậu ấy luôn thường trực một nụ cười trên môi. Ngoài ra còn cứ nắm lấy tay tôi, thi thoảng lại bất thình lình giơ bàn tay tôi lên nhẹ nhàng lắc lư rồi hôn nhẹ lên ngón tay. Tiếp đó liền lộ ra nụ cười quyến rũ, tay kia chống cầm nghe giảng.

......Cũng mệt cho thầy giáo khi phải cố làm lơ cậu ấy. Đây có phải là đặc quyền của học sinh xuất sắc?

Bởi vì tay phải bị Lục Hi nắm, tôi lại không thuận tay trái, vậy nên tôi đành phải dùng tay trái chống cằm cố gắng nghe giảng.

Liếc mắt nhìn Lục Hi một cái thì tôi đã thấy cậu ấy chuyển tầm mắt mình sang ngắm tôi.

Rồi cậu nở nụ cười rực rỡ, sự vui sướng dạt dào không thể che giấu được, đôi mắt sáng lấp lánh, trong veo khiến cho trái tim tôi mềm nhũn.

Tuy rằng đã thừa biết cậu ấy sẽ rất vui vẻ, cực kỳ vui vẻ. Nhưng mỗi lần nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cậu, tôi vẫn sẽ không kìm được mà cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Hôm nay tiết học trông thì có vẻ dài nhưng lại khá ngắn. Chờ đến lúc tan học, Lục Hi đã nóng lòng kéo tôi ra khỏi lớp —— thậm chí cặp sách của tôi đã được cậu ấy thu dọn xong từ lâu.

"Tiểu Nhạc, buổi tối cậu muốn ăn gì?" Cậu ấy hưng phấn hỏi, giống như một cậu nhóc đang phiền não không biết nên mang đồ ăn vặt gì cho chuyến du xuân sắp tới.

"Ăn gì cũng được, cậu nấu cái gì tớ ăn cái đấy."

Ở nhà Lục Hi, người nấu ăn giỏi nhất và gần như là người duy nhất biết nấu ăn —— chính là Lục Hi. Bố mẹ cậu ấy đều là những người không hay nấu ăn, họ thường lựa chọn ra ngoài ăn cơm hoặc gọi đồ về nhà. Lời giải thích của Lục Hi cho chuyện này là vì cả hai quá đam mê sự nghiệp, tinh thần và thể lực không đủ dùng, họ cũng không có ý định dành thời gian cho chuyện củi gạo mắm muối, thế nên luôn ứng phó qua loa.

Tôi nghĩ lời giải thích này rất đúng, bố mẹ cậu ấy rất thành công trong sự nghiệp của họ, một số nhân vật tinh anh sẽ chăm lo cho cuộc sống và gia đình nhiều hơn, một số sẽ dành toàn bộ thời gian và sức lực của mình cống hiến cho xã hội. Có lẽ bố mẹ cậu ấy là những người ở vế sau.

"Ăn gì cũng được á? Bây giờ cậu không đặc biệt muốn ăn gì hả?"

Tôi nhún vai: "Tớ thích ăn gì, chẳng phải cậu còn biết rõ hơn tớ à."

Rõ ràng cậu ấy rất hài lòng với câu trả lời này.

Đi dạo một vòng trong siêu thị, mua một con cá, một miếng thịt bò, bông cải xanh, còn mua thêm một hộp đậu phụ non.

"...... Có phải mua hơi bị nhiều rồi không?" Cho mỗi hai người.

Lục Hi lắc đầu: "Hôm nay mẹ tớ sẽ về ăn cơm cùng, mẹ nghe cậu tới thế là hủy luôn bữa tiệc tối nay."

"Ồ......" Đột nhiên tôi có cảm giác mình được tiếp đón như một nhân vật cao cấp.

Lục Hi tất nhiên thấy rõ tôi đang suy nghĩ gì, không nặng không nhẹ gõ lên trán của tôi: "Tiểu Nhạc, không nghĩ nữa, chẳng có gì đặc biệt cả."

Cậu ấy bĩu môi, có vẻ việc tôi nghĩ tới mẹ cậu ấy làm cậu không vui.

"Rồi, không nghĩ nữa." Tôi ấn tay lên bờ môi cậu, "Cậu tính toán như thế để làm gì hử?"

Cậu ấy lập tức ngậm luôn ngón tay tôi, rầu rĩ nói: "Thịt kho tàu, cậu thích món này."

Vì thế khi rời khỏi siêu thị, Lục Hi xách một túi nguyên liệu nấu ăn, tôi một tay xách Lục Hi, một tay vẫn còn in dấu răng nhàn nhạt trên ấy.

Tới nhà Lục Hi, tôi chẳng cần phải mang theo bất cứ cái gì, cứ thế vào ở là xong.

Bởi vì cho dù là nội y, đồ ngủ, quần áo thường ngày, thậm chí là đồng phục —— trong tủ Lục Hi đều có hết.

Từ hồi còn nhỏ đã vậy rồi, mỗi năm một lần khi trường mở đặt đồng phục. Lục Hi nhất định sẽ đặt thêm một bộ của tôi rồi để ở nhà cậu ấy.

Đồ vệ sinh cá nhân, cốc nước, kể cả mấy con gấu bông trên giường cũng là của tôi.

Lục Hi rất cố chấp và so đo ở một số chuyện, chẳng hạn như mấy thứ này, tất cả đều mua bằng tiền của cậu. Trên thực tế bố mẹ cậu ấy vốn định mua cho tôi ít nhất là một cái cốc nước, nhưng đã bị Lục Hi từ chối một cách nghiêm túc.

Bố mẹ cậu cảm thấy Lục Hi biết sống độc lập và có trách nhiệm nên cả hai vô cùng vừa lòng.

Chỉ có tôi biết ngoại trừ sống độc lập và có trách nhiệm ra thì Lục Hi còn có ham muốn kiểm soát cực kỳ mạnh mẽ. Ở trong phạm vi cậu ấy kiểm soát được, tất cả đồ đạc của tôi phải do cậu ấy mua.

Có thể đoán được, trong tương lai, phạm vi này sẽ càng lúc càng tăng lên.

Đến khi trở về, nhà Lục Hi vẫn chưa một bóng người. Cậu rót cho tôi một cốc nước lại rửa sạch một quả táo, rồi đưa tôi vào bếp ngồi. Còn mình thì xắn tay áo, đeo tạp dề bắt đầu nấu cơm.

"Tớ thấy nhiều loại tập dề còn không tốt bằng tạp dề của Haidilao." Tôi đánh giá.

"Ừm, cái này dùng tốt thật." Lục Hi mỉm cười, "Cảm ơn Tiểu Nhạc."

"......Không cần cảm ơn......"

Có một lần tôi với Lục Hi đi ăn Hadilao, khi ấy là mùa đông, ăn xong tôi cũng quên mất mình vẫn đang đeo tạp dề cứ thế mặc áo khoác rồi đi ra ngoài. Bởi vì quá tự nhiên nên chẳng ai để ý tới. Đến tận lúc về nhà cởi áo ra tôi mới phát hiện mình đem tạp dề quán người ta về.

Tôi hỏi Lục Hi cậu ấy không để ý thấy tôi vẫn đeo tạp dề sao.

Lục Hi thản nhiên trả lời tôi, cậu ấy thấy nhưng cho rằng tôi muốn cái tạp dề kia, thế nên liền không nói gì cả, còn giúp tôi che chắn nữa.

Thế nên tôi cho rằng một nửa công trạng trong vụ này thuộc về Lục Hi.

Xem Lục Hi nấu cơm là một chuyện rất vui tai vui mắt, ngay cả khi cậu ấy đang đeo tạp dề Hadilao.

Đúng lúc Lục Hi vừa xắt lát thịt bò và hành tây xong, đang chuẩn bị xào thịt bò thì chuông cửa vang lên.

"Tớ ra mở cửa." Tôi nói một tiếng cho Lục Hi biết rồi đứng dậy mắt nhăn mày nhó đi ra cửa nhà.

Ngồi xổm lâu sẽ bị tê chân, lần nào cũng hối hận nhưng chẳng tài nào thay đổi được.

Nhìn vào lỗ mắt mèo một chút rồi mở cửa. Quả nhiên ngoài cửa là mẹ Lục Hi.

"Dì về rồi ạ."

"Úi chà, Tiểu Nhạc tới rồi à!" Dì vui vẻ xoa đầu tôi, "Một thời gian không gặp cháu lại cao lên rồi hả?"

"Cháu chẳng biết nữa......Chắc là vậy chăng?"

"Có cao hơn một chút." Lục Hi từ trong phòng bếp đi ra, kéo tôi về phía cậu, "Mẹ về rồi."

"Sáng mai mẹ lại phải đi tiếp, hôm nay mới bàn được vài hợp đồng, khó khăn lắm mới bớt chút thời gian về nhà được......A, mẹ đi nghe điện thoại cái đã, Tiểu Nhạc tự nhiên như ở nhà nha! Lục Hi chiếu cố bạn cho tốt đấy!"

Dì vừa nói vừa móc di động ra, giày cao gót còn chưa tháo đã bước thẳng vào phòng ngủ nghe điện thoại.

"Dì lúc nào cũng bận rộn." Tôi phát ra tiếng thở dài từ tận đáy lòng.

Mẹ Lục Hi tên An Kì, đây là một cái tên thường xuyên xuất hiện trong mấy bộ phim truyền hình. Cơ mà cho tới nay tôi vẫn chưa biết mẹ cậu ấy làm nghề gì, chỉ mơ hồ biết rằng đây là công việc có liên quan đến vấn đề tài chính.

Trong công việc, dì An Kì là một người hô mưa gọi gió. Trong cuộc sống thường ngày, đôi khi sẽ cho người khác cảm giác đây là một con người cẩu thả......Mà dù thế nào thì đấy không phải điều tôi nên đánh giá.

"Chắc cả đời bà ấy sẽ chỉ như thế này thôi." Lục Hi bất lực lắc đầu, "Tiểu Nhạc vào nhà giúp tớ lột trứng Bắc Thảo đi?"

Không phải Lục Hi cần tới sự trợ giúp của tôi, cậu nói như vậy chỉ để bảo đảm tôi sẽ không bị dì An Kì kéo đi mà thôi.

Nói thật, thi thoảng tôi cảm thấy rất khó hiểu, chẳng biết rốt cuộc Lục Hi và bố mẹ cậu ấy có mối quan hệ gần gũi hay xa cách nhau nữa. Bảo là gần gũi thì khi cả nhà họ ở chung rất khách sáo, hoặc có thể nói sự khách sáo này giống như để phô ra. Bảo là xa cách thì chính tay dì An Kì dạy Lục Hi chơi cổ phiếu, Lục Vĩnh Thăng —— bố Lục Hi —— chú ấy cũng dạy cậu lái xe, còn đưa luôn xe của mình cho Lục Hi, rất yên tâm cho cậu lái xe ra ngoài đường.

Điều duy nhất tôi biết là khi Lục Hi nhắc đến bố mẹ mình, cảm xúc của cậu ấy không bao giờ có thể nói là vui vẻ, nhưng tuyệt đối không chán ghét.

Tôi bóc sạch vỏ trứng vịt Bắc Thảo, cầm lấy quả trứng màu đen bóng loáng đã được lột sạch sẽ rửa qua với nước rồi mới đưa cho Lục Hi. Lục Hi băm vụn quả trứng Bắc Thảo, đồng thời cắt nhỏ đậu phụ cho vào nồi, nêm chút muối và hạt tiêu, khuấy đều lên rồi múc một bát nhỏ cho tôi nếm: "Cậu thử đi."

Đây chính là tầm quan trọng của việc chơi thân với đầu bếp.

Các món ăn gần như đã hoàn thành xong, cơm cũng chín được một lúc rồi, tôi bưng thức ăn ra bàn quyết định vào gọi dì An Kì ra ăn cơm.

Dì An Kì luôn nghe điện thoại trong phòng ngủ của mình, cửa thường đóng lại, trước khi gọi thì phải gõ cửa đề phòng làm phiền việc quan trọng.

Tôi đã gõ cửa ba lần.

Không có tiếng động.

Lại gõ thêm ba lần nữa.

Vẫn im phăng phắc.

Tôi bắt đầu thấy lo lắng nên đành cẩn thận mở hé cửa ra, ngó vào bên trong xem.

Dì An Kì nằm ở trên giường, mắt nhắm nghiền trông như đang ngủ.

Lục Hi nói đây là chuyện bình thường, sáng hôm nào thức dậy cậu ấy cũng nhìn thấy dì An Kì nằm ngủ gật trên ghế sô pha, quần áo cũng không thèm thay. Khi ấy cậu sẽ lay dì An Kì dậy, cho dì đi thay đồ, uống cốc nước rồi lăn lên giường ngủ tiếp.

Tôi thật sự không hiểu cái cuộc sống chỉ có lao đầu làm việc này, nhưng nhìn dì An Kì vì nó mà vất vả ngày đêm thì chắc nó cũng có cái lạc thú riêng.

Ví dụ như cảm giác đạt được thành tựu chăng?

"Dì ơi?" Tôi gọi dì một tiếng.

Không có động tĩnh.

"Dì ơi? Ăn cơm thôi, cơm nước xong rồi ngủ tiếp ạ?" Tôi lay nhẹ dì.

Sau đó tôi liền cảm thấy không đúng, tôi đặt bàn tay lên trán dì kiểm tra thử.

"Lục Hi, dì sốt rồi!"

--------------------------------------------------------

Xám: Xin chào mọi người, hum trước lap tớ có vấn đề nên phải mang đi sửa, giờ mới lấy máy rồi edit truyện được nè TvT Vì lap hỏng công việc và bài tập cũng chất đống nên khả năng tuần này tớ sẽ không ra truyện đều được :<< Mọi người thông cảm nhaaa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.