Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Chương 23




Trans: Quynh Thi Phuong

Beta: Xám

Có một câu nói "Hai người đi, ắt có một tên ngốc."

Đại ý là nếu như hai người cùng nhau đi chơi, thì trong đó sẽ có một người toàn năng, chịu trách nhiệm xem bản đồ, tìm hướng đi, làm hướng dẫn viên đồng thời xách theo một chiếc balo đựng cả thế giới, mà kẻ còn lại, phụ trách mang theo sự ngớ ngẩn đi chơi.

Câu nói này áp vào tôi và Lục Hi là chuẩn không cần chỉnh.

Đương nhiên, người toàn năng là cậu ấy, tên ngốc kia là tôi.

Lớp học thêm của kỳ nghỉ đông đã kết thúc, tôi không có cảm giác đặc biệt gì cả, Lục Hi thì lại như thể rốt cuộc cũng được sống lại vậy, vui đến mức hai mắt tỏa sáng. Cậu ấy gần như nhảy nhảy múa múa mà đi hết con đường, đợi đến lúc về đến cửa chung cư, bỗng nhiên vui vẻ nói với tôi: "Tiểu Nhạc, chúng ta đi hẹn hò đi!"

Mặc dù bên nhau gần như từng giây từng phút, nhưng ngày thường là ngày thường, hẹn hò là hẹn hò, Lục Hi rất xem trọng điều này.

Tôi đương nhiên cũng vui vẻ đồng ý rồi.

Hơn nữa, cùng Lục Hi ra ngoài chơi, tức nghĩa là tôi không cần nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, đến cả việc đi đâu cũng không cần tôi phải động não. Lục Hi sẽ tìm hiểu lúc này thì chơi ở đâu mới vui, mới phù hợp, sau đó chuẩn bị hết các loại đồ đạc cần dùng. Và vì quá thoải mái, tôi thường xuyên là ngồi trên xe rồi mới nhớ ra hỏi Lục Hi rốt cuộc sẽ đi đâu.

Hôm nay cũng gần như là vậy, tôi vẫn như cũ phụ trách làm người ngốc.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Trèo lên xe ngồi rồi tôi rốt cuộc cũng nhớ ra, có chút quan tâm hỏi địa điểm đến.

"Công viên Đại Dương Xanh." Lục Hi nhẹ nhàng nói, "Nó mới được tu sửa lại gần đây, mở rộng diện tích ra gấp đôi, hơn nữa còn đang khuyến mãi vé vào cửa."

Tôi nhìn thoáng qua chiếc balo để trên ghế lái phụ: "...Trong balo cần mang theo nhiều đồ đến thế à?"

"Cần chứ, nơi đó hơi xa, phải lái xe khoảng 2 tiếng đó, hơn nữa đồ ăn trong khu đó rất đắt, thấy nhiều người review là không ngon, nên tớ liền làm kha khá đồ ngon mang theo."

Tôi vịn lên lưng ghế lái, vươn tay ra xoay mặt Lục Hi lại, tháo kính cậu ấy xuống, hai mắt nhìn chằm chằm – rất tốt, không có quầng thâm, trong mắt cũng không hằn tia máu, xem ra là nghỉ ngơi khá tốt.

Lục Hi nhìn tôi đầy vô tội, bỗng nhiên nhướng lông mày, nở nụ cười rồi thoắt cái nháy mắt phải.

Tôi nghe thấy trái tim mình thình thịch một tiếng, trong khoảnh khắc máu dồn lên não.

"....Í! Đừng thả thính!" Tôi cài lại kính lên sống mũi cậu ấy, bấu má cậu, "Mê hoặc quá, dễ phân tâm."

Cậu ấy cười hí hí: "Người lái xe là tớ mà."

"Vâng vâng, mau xuất phát thôi." Tôi quay về ghế sau, lặng lẽ nhìn về phía cửa sổ, cảm thấy hai má nóng ran.

..... Biết cách chọc ghẹo quá đi mà!

Lục Hi chắc chắn là cố ý, cậu ấy hoàn toàn hiểu rõ làm thế nào thì mới dụ dỗ được tôi.

Xe Lục Hi đang lái là chiếc xe nhà cậu ấy hay dùng để đi lại, nhưng vì bố cậu rất thích xe nên đã mua thêm một cái nữa, chiếc xe mua trước để lại cho Lục Hi. Thực sự thì, tôi luôn cảm thấy bố mẹ Lục Hi có thể an tâm cho cậu ấy lái xe đường dài là hơi mạo hiểm, hoặc là nói, độ tin tưởng đối với đứa con trai thông minh nhà mình là rất cao?

Bởi vẫn còn là vị thành niên, Lục Hi chưa có bằng lái xe, để tránh cho người khác liếc mắt cái đã nhận ra Lục Hi là vị thành niên, khi lái xe cậu ấy luôn đeo một cặp kính không độ gọng mảnh để tạo ra cảm giác thị giác nhìn bản thân lớn thêm mấy tuổi.

Tôi phải công nhận nó thực sự có hiệu quả.

Chiếc xe vòng một đường, phi lên dốc, vững vàng đi khỏi hầm để xe. Sáng sớm mùa đông thật sự không sáng sủa chút nào, đến cả mây trên trời cũng một màu âm u. Nhưng nói thật lòng, so với cảnh xuân quang xán lạn, tôi và Lục Hi đều giống nhau, sẽ thích ngày nhiều mây hơn.

Trong xe được bật điều hòa nhiệt độ nên vô cùng ấm áp thoải mái, tôi ngồi ở ghế sau chẳng được bao lâu đã bắt đầu ngáp.

Vừa lên xe liền mệt rã rời, bó tay.

Lục Hi dường như cảm nhận được cơn buồn ngủ của tôi, vừa lái xe vừa nói với tôi: "Ngủ đi, hai tiếng lận cơ, đến nơi tớ gọi cậu."

"Chắc là tớ không ngủ được lâu đến vậy đâu." Tôi có sao nói vậy.

Sau đó tôi tự giác lôi bộ ngủ ở ghế sau ra, một chiếc túi mềm hình dâu tây, trong túi có một cái chăn nhỏ, sau khi lấy chăn ra chiếc túi mềm liền biến thành cái gối.

Từ khi quyền sở hữu chiếc xe thuộc về Lục Hi, cậu ấy liền mua thêm khá nhiều đồ, hộp giấy nè, dây treo xe nè, mấy bình nước, hai cây dù, hai cái áo khoác, còn có bộ ngủ chuyên dụng hình dâu tây này nữa.

Gối lên túi dâu tây, đắp chăn, tôi an tâm nhắm mắt ngủ.

......

Hình như nghe thấy tiếng mưa rơi, bên ngoài thế mà lại đổ mưa? Thật hiếm thấy.

Nhưng cũng tốt, dù sao công viên Đại Dương Xanh là thủy cung, gần như các hoạt động đều ở trong nhà......

.......

Xe vẫn đang chạy? Còn chưa đến hả.

Chưa đến càng tốt, ngủ thêm chút nữa, nghe tiếng mưa càng vào giấc......

.......

Âm thanh của cần gạt nước ru ngủ quá đi......

........

"...?"

Đôi lúc tỉnh giấc chỉ là chuyện trong nháy mắt, ít nhất thì tôi cảm thấy vài giây trước mình còn đang say giấc, thế mà vài giây sau lại tựa như bị rượt đuổi, vội vội vàng vàng thức dậy.

Xe không chạy nữa, hay là đang dừng đèn đỏ?

"Dậy rồi đó à?" Sau khi cái cảm giác bị truy đuổi qua đi, tôi nghe thấy giọng của Lục Hi.

Hơi nâng tầm nhìn lên, ngay lập tức đối diện với ánh mắt nhàn nhạt của Lục Hi.

Cậu ấy vươn tay giúp tôi vén những lọn tóc tán loạn ở trên mặt ra sau tai, còn nhẹ nhàng dùng đốt ngón tay cọ lên mặt tôi: "Vẫn còn buồn ngủ à?"

Cứ cho là vừa ngủ dậy, dù ngây ngốc đến mức nào tôi cũng nên phát hiện có gì đó sai sai rồi.

Lục Hi không lái xe, trái lại còn quay người xuống thong dong nhìn tôi.

Cần gạt nước trên xe đã ngưng lâu rồi.

Sự yên tĩnh bên ngoài cũng rất bất thường, chắc chắn không phải là đang dừng bên đường.

"Hết buồn ngủ rồi." Tôi ngồi dậy, vừa gãi đầu vừa đấu tranh với sự mơ màng vì mới tỉnh giấc, "Chúng ta đến rồi ư?"

"Ừm, đến rồi." Lục Hi cười cười.

"... Bây giờ là mấy giờ rồi?" Tôi thận trọng hỏi.

Lục Hi mở điện thoại lên nhìn: "Sắp 11 giờ rồi."

"Hả, vậy nên ăn cơm trưa rồi chứ..." Tôi thuận mồm trả lời Lục Hi, đột nhiên phản ứng được, "...Không đúng! Lục Hi, chúng ta đến nơi được bao lâu rồi?"

"Chắc là 10 giờ hơn một xíu đến rồi nhỉ?" Lục Hi vô tư lắc lắc đầu, "Dừng xe xong thấy cậu vẫn đang ngủ, hơn nữa còn ngủ rất thoải mái, tớ không muốn đánh thức, bèn để cậu ngủ tiếp.

...Mặc dù rất muốn nói "Chẳng phải đã dặn đến nơi phải gọi dậy rồi sao."

Nhưng nhìn ánh mắt chân thành của Lục Hi, tôi phát hiện mình không thể nói nổi câu nào.

Suy cho cùng cũng do tôi ham năng ngủ quá đi, lại còn yên tâm nghĩ rằng nếu Lục Hi chưa gọi thì chắc chắn có thể tiếp tục ngủ...Mới thành ra thế này đây.

"Xin lỗi...." Ngập tràn áy náy mà cúi mặt, "Thực ra chỉ vì quá thoải mái nên mới ngủ thẳng một mạch, tớ cũng không buồn ngủ nhiều đến vậy đâu." Lục Hi lái xe quá là chắc tay.

"Tiểu Nhạc không cần xin lỗi, tớ rất thích nhìn dáng vẻ say ngủ của cậu." Lục Hi cong môi cười, "Thấy cậu ngủ thật thoải mái, sau đó là bộ dạng ngủ đẫy giấc làm tớ rất vui."

Tóc mái của cậu ấy rối lên, xuyên qua mắt kính lại có thể thấy được ánh mắt vô cùng dịu dàng.

"Lần sau phải gọi tớ dậy đó nha."

"Ừ, ừ." Lục Hi vẫn đang cười, tôi vừa nhìn liền biết, nếu lần sau còn như vậy cậu ấy sẽ lại để cho tôi ngủ tiếp.

Nhưng mà ngủ đẫy giấc thật sự rất thoải mái, ít nhất thì tự tỉnh rồi sẽ không còn buồn ngủ nữa.

"Cậu không tháo kính xuống à?"

"Không muốn tháo" Lục lắc đầu, "Vừa nãy soi gương, tớ cảm thấy đeo kính hình như đẹp hơn, Tiểu Nhạc cũng thích hơn."

"...Tớ từng nói là tớ thích kính à?"

"Cậu sẽ nhìn chăm chăm vào tớ một lúc lâu, thực ra tớ có thể đeo mọi lúc mọi nơi."

Tôi bèn vươn tay tháo kính của Lục Hi xuống: "Đừng đeo mãi thế, vốn là kính không độ, đến lúc đeo thành kính có độ thật thì sao."

Kính bỏ xuống, Lục Hi lại về với dáng vẻ của tuổi 17.

Ngoài trời mưa rơi nặng hạt, cần gạt nước trên xe còn chưa bật, hoàn toàn không nhìn rõ khung cảnh bên ngoài.

Tôi đột nhiên nhận ra rằng, có lẽ Lục Hi thật sự thích cái thế giới riêng ở trong xe này, nó hoàn toàn phù hợp với nhu cầu tâm lý của cậu ấy. Đây là một không gian hẹp, tương đối kín đáo và tách biệt với thế giới bên ngoài.

Chỉ cần ở trên xe không đi ra bên ngoài thì dù mưa có to đến đâu, thế giới riêng này vẫn yên tĩnh, ấm áp, chỉ có chúng ta.

"Cơn mưa ngoài kia lớn quá đi." Tôi nói.

"Ừm." Lục Hi gật đầu.

"Có thể thêm lúc nữa mới tạnh được."

"Đúng vậy."

"Tớ đói rồi."

Ánh mắt Lục Hi rất rõ ràng sáng rực lên: "Ừm."

Tôi nhìn gương mặt cậu vừa tràn ngập mong chờ vừa cực lực che giấu nó, liền vui vẻ: "Vậy nên ăn trưa trên xe rồi lại đi tiếp nha? Nói không chừng ăn xong mưa sẽ tạnh đó."

Nhìn qua cậu ấy đã vui lắm rồi, thậm chí còn khoa tay múa chân loạn xạ.

Có thể khiến Lục Hi vui như vậy, tôi đương nhiên cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng.

Dù cho kế hoạch hôm nay vốn là để đi chơi thuỷ cung?

Kế hoạch đặt ra là để thay đổi mà, buổi chiều tính sau, dù gì tôi cũng không để ngại, Lục Hi cũng không ngại.

Bở vì mục đích chủ yếu chúng tôi là đi hẹn hò, vui chơi chưa bao giờ là mục đích chính.

Chẳng qua là kiếm cái cớ, định thời gian địa điểm để có thể rời xa thế giới thân thuộc, tách khỏi người quen, đến nơi chỉ có hai người bên nhau mà thôi.

Lục Hi thích thế.

Vậy nên tôi cũng cảm thấy như vậy rất tốt.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày hôm qua bạn thân tôi có hỏi một câu, nếu Tiểu Nhạc và Lục Hi không quen biết nhau từ hồi nhỏ, mà đến Đại học mới quen biết thì sẽ thế nào.

Sau đó tôi kể cho cô ấy nghe về chuyện thế giới ấy hồi xưa.

Là một chuyện xưa vô cùng vô cùng ấm áp, lại làm cho người khác đau lòng.

Nhưng chỉ cần là hai đứa liền sẽ HE =w=

Xám: Tôi trở lại rồi đây (~ ̄▽ ̄)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.